webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · ファンタジー
レビュー数が足りません
698 Chs

Chương 109: Không hồi được vốn

編集者: Nguyetmai

Sau khi nghỉ ngơi một đêm ở Los Angeles, Tống Á trở về Chicago. Cảnh sát Los Angeles thầm thở phào nhẹ nhõm, họ rất lo lắng lại có chuyện khác xảy ra trong thời gian này.

"Mother f*ck!"

Trở lại văn phòng Công ty A+ Records, hắn hỏi về việc đầu tư vào hai bộ phim ở Hollywood, không ngờ lại nhận được tin xấu. Chỉ đúng một lần nhìn thấy Leonardo DiCaprio xuất hiện trong một đoạn ngắn của Thiên Khải, hắn đã chú ý đến diễn viên này. Hai bộ phim điện ảnh dự kiến công chiếu năm nay đều đổ bể cả, tổng vốn tiền đầu tư hắn bỏ ra lên tới năm mươi nghìn đô, vậy mà giờ ngay cả cái bọt nước cũng chẳng thấy đâu.

Thật đau lòng!

Tống A Sinh từ San Fransisco trở về đúng vào lúc Tống Á đang bực mình. Ông ta run lẩy bẩy trước sự tức giận của hắn, đẩy kính mắt: "Cậu chủ đừng trách tôi, ban đầu đây là chủ ý của cậu. Hơn nữa, việc đầu tư vào Hollywood mà không thu lại được vốn là chuyện rất bình thường."

"Một đồng cũng không lấy lại được sao?" Tống Á lườm ông ta rồi quay sang hỏi Goodman.

Goodman tìm được hợp đồng đã ký lần trước, nói: "Bộ phim thứ nhất là 'Critters 3', bên nhà sản xuất đã hủy bỏ kế hoạch phát hành ở rạp chiếu, chuyển luôn bộ phim điện ảnh này vào thị trường băng ghi hình. Vì hợp đồng đầu tư cậu ký chỉ thỏa thuận về vấn đề chia lợi nhuận phòng bán vé nên khoản thu từ băng ghi hình không liên quan tới cậu. Vậy nên, doanh thu phòng vé của bộ phim này là 0 đô. Còn về bộ phim thứ hai, nhà sản xuất của bộ phim phá sản khi mới quay được một nửa. Giờ phim trường đang ở trong tình trạng vườn không nhà trống rồi, giám đốc công ty cũng chạy mất rồi..."

"Con m* nó..." Tống Á nghẹn lời, 'Thiên Khải plug-in' lại dám gài bẫy ông!

"Hơn nữa, dù bộ phim thứ nhất thành công đưa được vào thị trường điện ảnh thì khoản đầu tư của cậu cũng không lấy lại được. Công ty phát hành có cả mười nghìn cách khiến bộ phim trở nên nổi tiếng, mà nhà sản xuất cũng có cả mười nghìn cách để cân bằng tài chính. Nếu sổ sách không có thêm khoản lợi nhuận nào cả, thì kẻ đầu tư ngây thơ ký hợp đồng tặng không tiền cho người ta rồi bình chân như vại giống cậu, ngay cả một đồng cũng không lấy về được."

Hayden hơi có ý trêu chọc Tống Á, "Ngay từ đầu tôi đã cảnh báo cậu rồi, Hollywood là vậy đấy, đen tối đến mức khó lường được, cậu..."

Hayden đang nói thì chợt nhận ra Tống Á đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, nên vội vàng ngừng lải nhải.

Tống Á không định buông tha cho anh ta, "Cứ nói tiếp đi."

Anh ta liền lấy tay làm động tác kéo khóa trên miệng.

"Hừ, William Morris, các người phục vụ khách như thế đấy à?" Tống Á gõ anh ta mấy cái.

"Lần này không hẳn là cậu là bị lừa đâu, bên nhà sản xuất cũng thua lỗ mà. Đều xui xẻo giống nhau, mất tiền như nhau thôi. Công ty quản lý nghệ sĩ cũng có phải nhà tiên tri gì đâu, nếu chúng ta biết bộ phim nào ăn khách từ lúc nó còn thai nghén để đầu tư vào thì tốt quá."

Hayden nói tiếp, "Mà dù có biết thì kiếm tiền ở Hollywood cũng không dễ thế đâu, giới này phức tạp lắm. Như cậu, một nhà đầu tư nhỏ chả có mấy quan hệ xã hội, khó lấy lại tiền lắm. Ngay cả giấy tờ sổ sách bên nhà sản xuất, nhà phát hành lẫn bên rạp phim cậu cũng chưa được nhìn thấy thì làm sao chỉ nói miệng mà lấy được tiền của họ cơ chứ?"

Nghe anh ta cặn kẽ giải thích, Tống Á đã hiểu ra. Đầu tiên, đầu tư vào điện ảnh như đánh một canh bạc, không ai biết được sở thích và thị hiếu của công chúng thế nào. Thậm chí bảy công ty điện ảnh lớn cũng thường có những dự án phim thua lỗ thê thảm chứ chưa nói đến người hoàn toàn không hiểu gì về điện ảnh như hắn.

Thứ hai, Hollywood thích nhất những kẻ đổ tiền vào đầu tư như hắn. Hắn đưa tiền cho họ, ký hợp đồng, rồi cứ thế rung đùi thì bên kia sẽ chia lợi nhuận cho hắn chắc? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng thế, họ gian lận sổ sách một chút là đập cho hắn chết toi được rồi. Ví dụ lúc kiểm tra hắn phát hiện người ta tiêu một triệu đô tiền bối cảnh, hỏi người ta dùng số tiền đó làm gì? Người ta bảo dùng để dựng cảnh nhà thờ, quay phim xong thì phá đi, không để lại vết tích gì cả.

Sau đó hắn đi thăm dò công ty nhận thầu thi công bối cảnh nhà thờ, phát hiện bọn họ chuyển giao công trình cho một công ty nhỏ đăng ký kinh doanh ở nước ngoài. Cứ cho là hắn lợi hại đi, thuê được đội kế toán giỏi, tra ra được sổ sách, cuối cùng phát hiện gói thầu này lại được chuyển về cho một công ty nào đó ở Mỹ.

Lại tiếp tục điều tra, biết được sự thật rằng công ty đó do một giám đốc điều hành cấp cao bên phía sản xuất đứng tên, muốn kiện ra tòa để bù lại phần nào tổn thất. Nhưng có lẽ, tiền được bồi thường lúc ấy cũng chẳng đủ để chi cho tiền thuê luật sư, lại còn phải đề phòng người ta chó cùng rứt giậu mà cho mình ăn luôn kẹo đồng.

Đây là chỉ là một mánh lới nhỏ của các nhà sản xuất phim, bên phía nhà phát hành còn tệ hại hơn. Ngược lại, bên rạp chiếu phim thì sòng phẳng hơn chút, có lẽ vì ngày trước nhà sản xuất, công ty phát hành và rạp chiếu phim đều là một, cuối cùng do lũng đoạn nhiều quá nên bị chính phủ Mỹ cưỡng chế tách ra. Nhưng đó cũng chỉ là việc ngày trước, những năm 1980, đã có một loạt các quy định pháp lý được ban hành. Các công ty điện ảnh lớn bây giờ đều quay lại thị trường rạp chiếu phim, thu mua cổ phần của nhiều rạp, dần dần khôi phục tầm ảnh hưởng của mình. Dù vậy, bởi có vết xe đổ ngày trước, giờ bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng trong lĩnh vực này cả.

Bởi vậy, giờ cách làm việc thường thấy nhất của các nhà đầu tư nhỏ là tập hợp lại với nhau, cùng mua dịch vụ bảo hiểm cho khoản đầu tư của mình từ một công ty bảo hiểm lớn thông thạo lề lối làm việc của Hollywood. Dù sao, nếu làm vậy thì cũng có thể chắc chắn bản thân được chia phần lợi nhuận. Nhưng cách này lại đẩy số tiền vốn lên cao, tỷ lệ hồi vốn cũng không được khả quan lắm. Hoặc có cách khác, đó là đánh cược, đầu tư vào một công ty nhỏ sản xuất phim kinh phí thấp như Tống Á. Đã gọi là đánh cược thì đương nhiên lợi nhuận thu về cũng không chắc chắn và an toàn. Công ty nhỏ kia bảo phá sản là phá sản ngay, không ra rạp được là không ra rạp được luôn. Hắn cũng chẳng có cách nào khác, phải là người hiểu rõ các quy tắc giao thiệp nội bộ của Hollywood mới đầu tư được kiểu này.

"Tôi đầu tư thẳng vào Leonardo DiCaprio được không, dùng tiền ủng hộ cho các hoạt động nghệ thuật của anh ta?" Tống Á hỏi.

"Diễn viên dùng tiền đầu tư để nhận vai? Chỉ có ngôi sao hạng A mới bàn bạc được chuyện này với hãng phim thôi, Leonardo DiCaprio vẫn chưa đủ tư cách làm thế đâu." Hayden kinh ngạc: "Cậu vẫn muốn đầu tư cho anh ta à?"

"Haizz!" Tống á thở dài, "Thôi, thôi vậy. Chưa nắm rõ được toàn bộ Hollywood thì thôi không nghĩ đến nữa vậy."

"Cậu phải tạo được mạng lưới quan hệ với người trong giới trước đã, muốn bước chân vào Hollywood thì không thể không tìm cho mình một người đáng tin cậy và có năng lực ." Hayden đề nghị: "Tốt nhất là doanh nhân Do Thái ấy."

"Tôi biết rồi." Tống Á nói. Thế lực của người Do Thái ở Hollywood thực sự lớn đến mức cả nước Mỹ đều biết.

Giấc mộng Hollywood tạm thời được gác sang một bên, đương nhiên hắn cũng không giúp được gì cho Halle. Đợi đám Hayden rời đi, Tống Á mới gọi điện cho cô kể sơ qua tình hình hai bộ phim kia, thể hiện rằng mình thực sự lực bất tòng tâm.

Halle rất thất vọng. Nhưng Tống Á biết với trí thông minh của mình, cô ta chắc chắn sẽ không đi tìm đường chết.

"Em vào được không?" Hắn vừa cúp điện thoại thì nghe Fergie đứng ngoài gõ cửa.

"Vào đi, có chuyện gì vậy?"

Fergie mở cửa bước vào, hôm nay cô mặc một chiếc áo chấm bi tay bồng, kiểu quần áo che đi hoàn toàn thân hình quyến rũ này khiến Tống Á ghét cay ghét đắng, "Hayden chưa nói cho em biết lịch trình ngày hôm nay à? Không phải anh đã nói lúc ở phòng thu âm thì đừng tới công ty rồi à? Mấy lớp học vũ đạo và thanh nhạc vẫn chưa đủ với em hả?" Hắn sừng sộ, tiếp tục gây áp lực.

"Em xin lỗi."

Fergie nhỏ nhẹ nói, "Em chỉ muốn hỏi là liệu em có thể luyện hát ca khúc mới được không thôi..."

"Anh sẽ sắp xếp chuyện này sau, đào tạo người mới phải dần dần từng bước một." Giả làm gái ngoan hả? Tống Á nghĩ ngay tới Katy.

"Nhưng em không phải người mới, trong mấy tiết mục của 'công ty thiếu nhi'..." Cô ta phản đối bằng giọng nhỏ nhẹ.

"Bộp!"

Tống Á ném đống văn kiện đang cầm khỏi bàn làm việc, "Nhưng với anh em là người mới! Hôm nay anh vừa lỗ tiền ở Hollywood. Tâm trạng đang rất không tốt, đừng có mà cả với anh vào lúc này!"

"Xin lỗi..." Fergie nói thật nhỏ, cúi đầu xuống.

"Ngồi đi."

Tống Á bảo cô ta ngồi vào ghế trước bàn làm việc của mình, rồi tiện lấy một bản nhạc bỏ đi không biết nguồn gốc ở đâu từ trong ngăn kéo ra, đặt trước mặt cô ta. Hắn ngồi lên bàn làm việc, để hạ bộ mình vừa đúng ở ngay tầm mắt cô ta, "Có một bài hát mới ở đây, em có muốn thử không?" Hắn dùng chiêu cũ của Eric ngày nào, bắt đầu dụ dỗ.

"Em muốn chứ!" Fergie ngẩng đầu lên, thấy tư thế của Tống Á thì hết hồn, nhưng cô ta lại nhanh chóng thay đổi thái độ, "Ông chủ đang quấy rối em đấy à?" Cô ta mỉm cười nhìn chằm chằm Tống Á.

"Hả? Khụ, đừng nói bậy chứ." Tống Á không nghĩ rằng cô ta sẽ vạch trần mình luôn như thế, "Em có hiểu quấy rối là thế nào không chứ?"

"Đương nhiên rồi, em từng được Hiệp hội diễn viên đào tạo kỹ năng phòng tránh bị quấy rối. Em cũng đã nói với anh từ trước rằng em không phải người mới mà." Fergie càng cười tươi.

Con bé này tỉnh thật!

Tống Á thấy hơi không chắc chắn. Nếu không phải vì thấy cô ta rất có tiềm năng thì hắn còn ký hợp đồng với cô ta làm gì? "Em hiểu nhầm rồi. Chúng ta bàn bạc sơ qua về bài hát mới đi." Hắn đưa bản nhạc đang cầm cho cô ta.

"Đây là thứ rác rưởi gì vậy!" Khả năng âm nhạc của Fergie hẳn không kém gì Tống Á, nếu không cô ta đã không thể giành được vai chính trong chương trình âm nhạc thiếu nhi từ khi còn nhỏ như vậy.

"Phải đi dần dần từng bước một, anh nhắc lại, đừng có ra giá với anh." Tống Á trở mặt.

"Thôi được rồi." Fergie trề môi, không nói gì nữa.

Hai người im lặng một lúc, "Còn chuyện gì nữa không?" Tống Á hỏi.

"Ông chủ, anh đã đồng ý với em rồi, chuyện quần áo..."

Fergie mân mê tay áo bồng của mình.

Lúc bấy giờ Tống Á mới nhớ ra, khi ở party, hắn lỡ miệng bảo chị cô ta rằng sẽ may cho cô ta thêm vài bộ đồ mới.

Hôm nay cô ta mặc thế này đến gặp hắn là cố tình đây mà!?