webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantasy
Not enough ratings
698 Chs

Chương 110: Cô gái thực dụng

Editor: Nguyetmai

"Thịch! Thịch!"

Tống Á đổ mồ hôi như tắm, sân bóng Squash của trường cứ như mở cho mình hắn vậy. Kỹ thuật chơi bóng của hắn tăng tiến nhanh chóng, đến mức ba thành viên của câu lạc bộ cũng không thắng được hắn, đều lũ lượt chuyển câu lạc bộ khác vì bị hắn cho ăn hành, vì vậy mà nơi này thành của một mình hắn. Hắn tự đánh bóng vào tường rồi lại tự đỡ bóng, vì tin rằng vận động mạnh như vậy sẽ khiến đầu óc mình tỉnh táo hơn.

"Hi."

Fergie tựa vào cửa chào hắn.

"Hayden chưa nói với em à? Lúc ở trường đừng có nói chuyện với anh." Hắn bỏ cây vợt tennis xuống và lạnh lùng nhìn cô ta.

Hôm nay Fergie buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục váy xếp ly và áo phông dài tay của đội cổ vũ trong trường, làm tôn lên đường cong hoàn hảo của cơ thể. Đặc biệt là bộ ngực nặng trĩu kia, khiến Tống Á không thể không nghĩ đến cảnh cô ta nhảy nhót tung tăng khi tập luyện cùng đội cổ vũ.

Mà khoan, không ổn! Đa số con gái trong đội cổ vũ của các trường trung học Mỹ đều hẹn hò với thành viên các đội bóng bầu dục, bóng rổ, bóng chày... Hắn đổ tiền vào cô ta đâu phải để cho mấy thằng con trai khác hưởng lợi chứ, "Từ mai em rút khỏi đội cổ vũ đi. Lúc ký hợp đồng anh đã quy định em phải nghiêm túc tập vũ đạo, không thể để bản thân có nguy cơ bị chấn thương vì tham gia đội cổ vũ."

"Tham gia đội cổ vũ mà cũng tính là hoạt động nguy hiểm hả?" Fergie cười, "Em vừa qua vòng phỏng vấn, hồi ở Los Angeles em cũng là thành viên chủ lực của đội cổ vũ trong trường đó."

"Sao lại không tính là nguy hiểm chứ. Hay là để anh phải nói chuyện với chị của em thì em mới chịu thôi?"

Ở Mỹ và những khu vực bị ảnh hưởng bởi văn hóa nước Mỹ, nữ sinh tham gia đội cổ vũ phải thực hiện những động tác tương đối nguy hiểm như nhào lộn, quăng mình lên không trung... lại tốn rất nhiều thời gian tập luyện.

"Ấy đừng, em rút khỏi đội là được chứ gì." Fergie đành chịu thua, "Lát nữa anh đi cùng em đến chỗ stylist được không?" Cô ta nhận ra Tống Á nhìn mình nên hãnh diện ưỡn ngực lên một chút.

Tống Á cau mày, "Em nghĩ nhiều quá rồi. Thời gian tới anh sẽ bảo Hayden nói chuyện với em."

Dù đều là con gái da trắng và từng là ngôi sao thiếu nhi, cô gái vóc dáng nhỏ bé trước mặt hắn lại có vẻ khó nhằn hơn Milla ngốc nghếch nhiều. Mà thôi, vậy cũng tốt, Tống Á thích nếm trải những kiểu phụ nữ khác nhau.

Nhắc đến nếm trải, Tống Á lại vô tình nhìn thấy ở sân cầu lông, nữ sinh dễ bảo Katy không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Cô ta bâng quơ huơ cây vợt, thỉnh thoảng lại liếc sang, nhìn chằm chằm vào hắn và Fergie.

Này... Không phải đã nói đây không phải chuyện của cô rồi à?

Hắn cũng nhìn thẳng lại, mặt đối mặt với Katy. Nữ sinh dễ bảo thấy thế thì vội vàng quay mặt đi.

Tống Á thấy hơi hứng thú nên quyết định thay đổi cách chơi. Hắn không nhiều lời, rút một tấm séc ra từ trong túi, huơ huơ trước mặt Fergie, "Đây là tiền quần áo cho em. Anh đã liên hệ với stylist rồi, lát nữa cô ấy sẽ dẫn em đến trung tâm mua sắm

"Ồ!" Nhìn thấy con số những 3000 đô trên tấm séc, mắt Fergie sáng lên, "Ông chủ đẹp trai nhất luôn!"

Tấm séc ấy là tiền của Công ty A+ Records. Không chỉ có Fergie, mà cả tiền ăn mặc của hắn, Dyle và Auir, tiền mua F150, thậm chí vài khoản chi cho gia đình và tiêu vặt cũng từ Công ty A+ Records mà ra cả.

Tống Á cầm tấm séc, ngoắc ngoắc tay với Fergie.

Fergie do dự vài giây rồi tiến đến gần.

Tống Á đột ngột giơ tay lên khiến cánh tay đưa ra đón tấm séc của Fergie vuốt trượt vào không khí.

"Ơ..." tay Fergie ngừng lại giữa không trung. Cô ta lúng túng, cố mỉm cười gượng gạo, "Ơ kìa ông chủ?"

"Sao phải vội thế, số trên séc đã viết rõ ở đây rồi, không bay đi mất được đâu." Tống Á cười đầy ẩn ý nhét tấm séc vào cổ áo của Fergie.

"Thế này là quấy rối đó..." Fergie đỏ mặt.

"Đúng vậy đấy." Lần này, Tống Á chẳng xấu hổ gì, thừa nhận luôn. Hắn ghé sát vào tai Fergie, nhẹ nhàng nói: "Nếu không sao anh lại ký séc cho em chứ?"

Nhận ra Fergie định tránh né, hắn liền ôm ghì lấy eo cô ta, kéo cô ngả hẳn vào lòng mình.

Fergie hoảng hốt kêu lên. Tống Á rốt cuộc cũng có thể thưởng thức đôi gò bồng đảo đầy đặn và mềm mại này rồi, thích quá...

Fergie lo lắng giãy giụa, tiếng thở ngày càng gấp gáp, bởi vậy mà Tống Á càng được thể làm tới. Hắn nâng cằm cô bằng tay còn lại khiến cô phải ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với hắn.

Lúc này, từ mặt xuống đến cổ và hai bên mang tai cô đều đỏ lựng. Đôi mắt to tròn không còn vẻ lém lỉnh, mà chỉ có bối rối và mơ màng.

"Anh không ngờ em lại thiếu kinh nghiệm như thế đấy, cô gái thực dụng ạ."

Tống Á thầm bật cười, ngón tay cái hắn mân mê cái cằm thon nhỏ, sau đó hôn luôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Ban đầu, người cô mềm nhũn trong lòng hắn. Đến khoảng mười giây sau, thiếu nữ mới nhẹ nhàng hé hàm răng đang cắn chặt, đôi mắt khép hờ như đang hưởng thụ.

Một lúc lâu sau đó, cặp môi chầm chậm tách ra. Fergie cảm thấy không nỡ, vô thức nhón chân lên tỏ ý còn muốn hôn nữa. Cuối cùng thấy vẫn chẳng có gì xảy ra cả, cô mới hé mắt nhìn. Phát hiện Tống Á đang nhìn mình cười tủm tỉm. Cô vừa xấu hổ vừa lúng túng, hờn dỗi đánh vào ngực Tống Á: "Anh là đồ xấu xa."

"Thôi mà."

Tống Á ôm trọn Fergie vào lòng, không vội vã "ăn" ngay mà chỉ vào đồng hồ trên cổ tay hắn, "Đến giờ em đi gặp stylist rồi đấy."

"Vâng..." Fergie lại dụi đầu vào trong ngực hắn, không nỡ rời đi.

"Ngoan."

Tống Á đẩy Fergie ra cửa, một lần nữa đối mặt với Katie, "Nghe lời anh, đi đi nào." Hắn cố tình luồn tay xuống dưới lớp váy xếp li nhéo mông cô.

"Oh!"

Đó không phải tiếng Fergie kêu, mà là tiếng Katy quên không đánh trả cầu, bị quả cầu lông đập vào giữa trán...

"Ooh woo I 'm a rebel just for kicks now, I been feeling it since 1966 now..."

Về phòng thu âm, Tống Á tiếp tục thu âm. Tán gái chẳng qua chỉ là gia vị cuộc sống, âm nhạc mới là nghề chính của hắn, riêng về vấn đề này thì hắn rất rạch ròi.

"Ồ... APLUS."

Giọng của Dyle vang lên, "Cậu vừa có chuyện gì vui à?"

"Vui á? Thật thế à?"

"Ừ, hôm nay trông tâm trạng cậu có vẻ rất tốt, có chuyện gì vui à?" Dyle cười hỏi.

"À, không có gì đâu, chúng ta tiếp tục đi."

"Được thôi, chú ý..."

"Tôi biết, tôi biết mà."

Quá trình thu âm bài hát này diễn ra rất nhanh. Về độ khó ký thuật, nhờ có Andrew, Hunter trợ giúp và việc sử dụng một số thiết bị mới, hiệu quả cũng không chênh lệch quá nhiều so với phòng thu của Columbia. Tống Á đoán chừng mấy ngày nữa là có thể cho mang bản thu hoàn thiện nhất đến New York. Sau đó nhanh chóng đưa ra thị trường, bắt kịp phong trào chống phân biệt chủng tộc đang rầm rộ mấy hôm nay.

Cứ như thế, hắn không hề để ý là trời sắp sáng luôn rồi, "Hôm nay đến đây thôi." Tống Á đã mệt lắm rồi. Hát bài này phải dùng giọng giả thanh, hắn thật sự thấy hơi mệt. Cũng may, giờ hắn mới mười sáu tuổi, dễ hát theo kiểu này hơn là ca sĩ trưởng thành.

"Sao em lại ở đây? Chị em đâu?" Tống Á đẩy cửa phòng thu âm bước ra thì thấy Fergie đứng ngoài chờ mình.

"TA DAAA..." Fergie xoay một vòng tại chỗ, khoe bộ quần áo cô mới mua. Đó là một chiếc áo cánh màu đen kiểu cắt xẻ để lộ một bên vai và một chiếc quần jean tôn lên vòng eo thon gọn. Tất cả đều bó sát, khoe trọn đường cong tuyệt đẹp của cô.

"Anh nhìn xem..." Cô lại 'pose' thêm vài dáng nữa, để Tống Á nhìn thấy đôi bông tai và thắt lưng mới, toàn là kiểu lấp lánh mà người da đen thường thích.

Những thứ này này toàn là đồ của các nhãn hàng xa xỉ ở Mỹ, nhưng giờ với Tống Á thì cũng không tính là đắt. Hắn đã dặn dò stylist rất kĩ càng, chứ để một cô gái thực dụng như Fergie mua đồ lung tung thì có cầm 3000 đô cũng không đủ tiêu.

"Trông được đấy. Về sau đừng có mặc mấy cái loại áo tay bồng nữa, phải thể hiện rằng phong cách của bản thân khác hoàn toàn với các ca sĩ hát dòng nhạc đồng quê và trữ tình."

Giáo viên thanh nhạc, stylist và giáo viên dạy vũ đạo mà Tống Á tìm cho Fergie đều là phụ nữ người da đen, đi theo phong cách hip hop đường phố. Nếu có thể, hắn định đào tạo Fergie thành nữ ca sĩ theo dòng nhạc hip hop. Việc này là có mục đích của riêng hắn. Hắn đã lấy được các bản nhạc tương lai từ Thiên Khải, trong đó, "Thrift Shop" là đặc biệt nhất, phong cách vô cùng sôi động, không những thế, còn thêm vào những tiếng hô mà ở thời đại này người ta nghe không hiểu được. Ví dụ như khi kết thúc một câu hát, ta sẽ đế thêm một tiếng 'Yeah!" vào. Về kế hoạch cho Fergie tham gia vào dòng nhạc Hiphop, hắn dự định vào thời điểm thích hợp sẽ để cô hát bè trong bài hát của mình.

Dyle và Andrew lẳng lặng thu dọn đồ đạc, lục tục rời đi.

"Tiêu hết tiền vào bộ đồ này rồi à?" Tống Á hỏi.

"Ting ting tang tang!" Hôm nay Fergie vô cùng vui vẻ. Cô chạy đến trước cửa phòng thu âm, ôm một đống quần áo to đùng đến cho Tống Á xem. Cô nàng còn lấy cả giá treo đồ của tổ hóa trang để treo hết quần áo lên nữa.

"Một mình em mang chỗ này lên đây à?" Tống Á thán phục.

"Đương nhiên là không rồi, em nhờ Mawota mang lên hộ đấy." Fergie xé lớp màng bọc ni lông của một bộ quần áo, "Em còn thích cả bộ này, phải rồi, cả bộ này nữa." Mặt mày cô nàng hớn hở, nói líu lo như chim hót.

"Nếu thế thì mặc hết lên cho anh ngắm đi, như diễn lại cảnh Julia Roberts thay đồ lúc mua quần áo trong 'Pretty Woman' ấy."

"Được, được đấy."

"Đến phòng làm việc của anh đi."

Hắn giúp Fergie mang giá treo đồ vào phòng làm việc. Thay đồ qua thay đồ lại, cuối cùng cả hai thay đến tận ghế sofa...