webnovel

I'm Here-Như là em chưa từng yêu anh

作者: MCyyn
若者
完結 · 43.1K ビュー
  • 99 章
    コンテンツ
  • レビュー結果
  • NO.200+
    応援
概要

“Để quá khứ chìm vào biển lửa, có lưu luyến, có hối tiếc, có đau lòng, từng dòng nhật ký, có nụ cười xen lẫn nước mắt, cứ thế để ngọn lửa xóa sạch, thiêu rụi, không còn gì. Viết lại câu chuyện cũ theo một cách khác, theo một văn phong khác, viết lên một kết cục khác, trong một không gian khác, liệu có thể gặp được nhau?” Rốt cuộc phải bao nhiêu lần tuyệt vọng đấu tranh giữa sống và chết mới viết ra những cái chết của chính mình? Là không đủ can đảm hay tự giết chết chính mình trong tâm trí? Thật ra, không chỉ cái chết vật lý mới là kết thúc, trên thế giới này có hàng trăm hàng triệu người vẫn đang tồn tại, chỉ là trong lòng đã sớm chết đi từ lâu. Là đang sống? Hay đang tồn tại? Tôi không biết. Đặt một dấu chấm kết thúc câu truyện dài mấy trăm chương, ngày ngày vẫn đọc truyện, viết truyện, để bản thân đắm chìm trong câu chuyện đến nỗi quên đi thế giới hiện thực ở ngoài. Giống như diễn viên nhập vai quá sâu vào vai diễn không thể thoát ra được ngay, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mang toàn bộ đau đớn của nhân vật vô hình trong thế giới ảo vào hiện thực. Đôi khi cảm thấy thật hoang mang, rốt cuộc sự tình này đã xảy ra chưa hay chỉ là sự nhầm lẫn trong quá trình ghi chép của não bộ?

Chapter 1Vết rách của không gian

 Một nhân vật chính "hợp cách" trong truyện thường như thế nào? Hoặc là vô cùng đẹp, giàu có hoặc là ưa nhìn nhưng có tài, hoặc là siêu siêu giỏi về một lĩnh vực nào đó, không giỏi thì cũng là may mắn, ngốc bạch ngọt, hậu đậu,...cũng không cần lo, một khi có tác giả "bảo kê", nhân vật chính sẽ lập tức được buff sức mạnh vô đối, bất cứ ai cũng phải ngước nhìn. Vốn chính là như vậy, nếu nhân vật phụ lấn lướt nữ chính, nam chính thì còn gì là truyện nữa? Ai sẽ quan tâm chứ? Vốn thế giới này là như vậy, phần lớn đều là những kẻ bình thường, luôn thích thú, mong chờ và yêu thích những đồ vật, những con người bản thân mình không có được, nhân vật chính là số ít, nhân vật phụ là số nhiều, đó chính là luật bất thành văn. Vậy, nếu như nữ chính là một người bình thường thì sao?

 Tôi là một người bình thường. Không giàu có, không tài năng, không xinh đẹp, chỉ đơn giản là một người bình bình phàm phàm.

 22/10/2013, giật mình tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm tựa đầu vào lan can của sân thượng, trời tờ mờ sáng ngày cuối thu phủ một lớp sương se se lạnh. Ôm đầu đứng dậy, phát hiện ra bản thân toàn thân đau nhức, mệt rã rời. Chuyện gì đã xảy ra? Nhìn xuống phía dưới sân từ độ cao mình đang đứng, tôi cố gắng tìm tòi trong trí nhớ của mình xem lý do lại nằm ở trên đây vào buổi sáng sớm như thế, vậy mà cố gắng thế nào vẫn không thể nhớ được. Cúi xuống nhìn bàn tay gầy gầy nhỏ nhỏ, ngẩng lên nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, vừa xa lạ, vừa quen thuộc giống như đã lâu không thấy, thật khó hiểu, hình như có một đoạn ký ức đã lạc đi đâu mất rồi? Sau một lúc lâu không tìm được câu trả lời từ não bộ, trời cũng khá lạnh, tôi gạt bỏ mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu, đi xuống dưới nhà. 4h30p, trong nhà tối đen như mực, tôi trở lại giường, có chút muốn ngủ tiếp, dù sao hôm nay vẫn phải đi học. Cơn buồn ngủ rất nhanh bao trùm lấy tôi.

 Có một đường hầm tối đen, tối đến mức không cảm nhận được màu đen của việc thiếu ánh sáng, tôi cứ đi mãi, đi mãi, giống như bị mù tạm thời, bước trong không trung, đạp lên không khí để bước đi, cả người nhẹ như không có trọng lực. Cứ thế đi mãi...

 "My name is Cezy" "Seji?" "No no, Cezy not Seji" "Ah, is Cezy"

 "I don't know speak English" "Me too, but don't worry, i know this app, we can talk to each other using this app" "Thank you"

 Cái gì thế? Tôi nhíu mày, lắng tai nghe, một lên giọng non nớt, một bên giọng trầm ấm cũng chưa trưởng thành, giọng non nớt kia có vẻ giống giọng...tôi? Tại sao...? Tôi vẫn đi trong vô thức, âm thanh đó chỉ xuất hiện một lần rồi lại lặng im, không gian lại rơi vào tĩnh lặng.

"Cezy" "Seji" em đang ở đâu vậy?" "đừng đi quá xa" "chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?" "Cezy?"

"Ai vậy?" – tôi nhìn xung quanh, vẫn là một màu tối đen, không thể xác định được giọng nói đó phát ra từ đâu

 Chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc, rõ ràng thứ người đó nói là một ngôn ngữ khác, vậy mà tôi lại hiểu được. Bỗng nhiên nước mắt dồn nén, chực chờ rơi xuống, tim bất chợt quặn thắt một cái, khó thở quá, cái cảm giác đau lòng này? Ai vậy? Đau lòng quá? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 "Đến lúc trở lại với thế giới của em rồi. Cezy, quay lại thôi, đừng rời đi lâu quá. Trở lại thôi!"

 Nhưng, ai vậy? Tại sao lại có cảm giác đau lòng này?

 Tôi mở mắt, 6h10p. Giấc mơ kỳ lạ đó rõ mồn một trong tâm trí, cảm giác bay bổng không trọng lượng trong một không gian đen kịt, giọng nói kỳ lạ cùng cảm giác đau thắt lòng đó khiến bản thân hít thở không thông. Vốc một vốc nước rõ to, vỗ vào khuôn mặt, nước lạnh khiến bản thân tỉnh táo hơn, tôi lấy tay với khăn lau mặt, nhìn bản thân trong gương, chạm vào khuôn mặt của chính mình, đột nhiên cảm thấy không quen. Không phải cảm giác xa lạ, là cảm giác lâu ngày không gặp, đã lâu không chạm vào khuôn mặt bình bình phổ thông nếu không muốn nói là xấu xí của mình, một cảm giác cổ quái chạy dọc sống lưng, giống như chỉ vài ngày trước khuôn mặt trong gương là một người khác. Tôi nhíu mày, gạt mọi suy nghĩ tạp nham ra khỏi đầu, đi lấy nước sôi úp mì ăn sáng rồi đi học. Năm nay cuối cấp rồi, năm nay tôi sẽ thi lên cấp 3, trạng thái tinh thần của tôi không thật sự tốt, cảm giác lung lay muốn đổ, mọi thứ đều là cảm giác đã lâu không làm, tuy vẫn là những thứ đó, lại cảm thấy có chút khó khăn. Lúc tôi đi học, bố mẹ đã dậy, mẹ đang dỗ thằng em tôi ăn sáng để đưa nó đi mẫu giáo cho kịp giờ. Rõ ràng vẫn là những chuyện bình thường hàng ngày, tại sao hôm nay lại cảm thấy lạ lùng như vậy? Giống như, giống như mới trở về...từ một không gian khác?

あなたも好きかも

Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý

Truyện Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý của tác giả Kiều Diêu kể về bạn trai cũ của Trịnh Thư Ý bắt cá hai tay, ông cậu của “tuesday” lại đi Rolls-Royce Phantom, thậm chí biển số xe là một dãy ngũ quý siêu ngầu. Chia tay được vài hôm, Trịnh Thư Ý lại bắt gặp chiếc xe Roll-Royce Phantom biển số ngũ quý ở trước cổng khách sạn. Nhớ đến gã bội bạc và cô ả thảo mai của anh ta cứ như hình với bóng, cô lại cảm thấy khó chịu. Muốn tiết kiệm hai mươi năm phấn đấu á? Nằm mơ nhé! Lại còn muốn làm người thân với tôi ư? Được thôi, tôi đây sẽ làm mợ của mấy người, để đến khi cần nịnh nọt thì mấy người cũng phải cung kính với tôi. Không biết lúc ấy Trịnh Thư Ý lấy tự tin ở đâu ra, cô nở nụ cười nhẹ nhàng gõ cửa sổ ghế sau Roll-Royce Phantom. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông trẻ tuổi nhìn sang với ánh mắt sâu thẳm đầy quyến rũ đằng sau cặp mắt kính. Con tim Trịnh Thư Ý khẽ nảy lên: Ả thảo mai kia trông chả ra sao mà cậu cô ta lại đẹp trai thế này ư? Vài tháng sau, Trịnh Thư Ý thân mật kéo tay người đàn ông ngồi vào ghế sau Roll-Royce Phantom, nhìn thấy ả thảo mai và tên bội bạc kia từ xa, cô ngang ngược ngoắc tay với bọn họ: “Thấy người lớn sao không chịu đến chào?” Gương mặt cô ả tái mét như màu gan heo, chậm rãi bước tới, nhìn tài xế đang ngồi trên ghế lái, gọi một tiếng, “Chào cậu.” Trịnh Thư Ý: “…?” #Tôi tốn công tốn sức rốt cuộc lại cua lộn người?# #Ngại quá anh gì ơi, bây giờ chúng ta không quen nhau nên xin anh buông tay nhau ra!#

DaoistCGJowA · 若者
レビュー数が足りません
3 Chs

Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Hạ Kỳ là cậu bé sinh ra trong một gia đình trâm anh thế phiệt, quyền thế nhất nhì ở thành phố S. Gia đình cậu sở hữu tập đoàn Hạ Thị nổi tiếng. Là một tiểu thiếu gia sống trong một gia đình đều là những người xuất chúng nên cậu cũng sở hữu thần thái và suy nghĩ hơn người. Bạn thân cậu - Miêu Kỳ Phong cũng là tiểu thiếu gia của một gia tộc nổi tiếng không kém – gia tộc họ Miêu, chủ nhân của tập đoàn Miêu Thị. Trong một lần được mời đến dự tiệc tại nhà họ Miêu, Hạ Kỳ tình cờ gặp Tiểu Miêu Miêu - cháu gái của Miêu Kỳ Phong. Cậu không ngờ rằng lần gặp gỡ định mệnh đó đã khiến cuộc đời cậu thay đổi mãi mãi. Như có duyên tiền định từ kiếp trước, Tiểu Miêu Miêu và Hạ Kỳ dính chặt lấy nhau như hình với bóng. Ở nhà, đến trường, đi dã ngoại...một lớn một bé bên nhau tình tứ, ngọt ngào như đôi uyên ương nhỏ. Được sự đồng ý, tác hợp của hai bà mẹ trẻ của hai gia đình nhà họ Hạ và nhà họ Miêu, Hạ Kỳ càng thêm chắc chắn về tình cảm của mình với Tiểu Miêu Miêu. Liệu đôi bạn nhỏ một thiếu gia và một tiểu công chúa có vượt qua được sóng gió để đi đến cuối con đường hay những trắc trở và định kiến của xã hội sẽ khiến cả hai gục ngã?

Chicken Eat Egg · 若者
4.8
1118 Chs
目次
1