webnovel

Ta Đã Gọi Tên Nhau Trong Ký Ức

若者
連載中 · 4.4K ビュー
  • 3 章
    コンテンツ
  • レビュー結果
  • N/A
    応援
概要

タグ
1 タグ
Chapter 1Chương 1.Nước Hoa

Just because " I like you ".

Tôi và cậu quen nhau từ ngày còn quấn tã.Nói cách khác chúng tôi là thanh mai trúc mã của nhau.Ở bất cứ đâu có cậu cũng có tôi và ngược lại.Duyên phận đưa đẩy thế nào mà suốt cấp một,cấp hai rồi trung học chúng tôi đều chung lớp ,chung trường,chung bàn.

Tôi bất giác đã luôn dõi theo cậu từ lúc nào không hay.

Hạt giống của sự mộng mơ đã gieo trong tâm trí tôi,bén rễ và ăn sâu trong tâm trí.

Tôi thích cậu. 

*****

Có mùi thơm thoang thoảng trong không khí.

Mùi nước hoa...từ người cậu ?

Tôi ngạc nhiên,bắt đầu chất vấn cậu ta nguyên do vì sao tự nhiên cậu lại dùng nước hoa :

" Cậu dùng nước hoa hả ? "

"Ừ,đúng rồi.Sao thế ? Mùi nồng quá à "

" Không,nếu không đứng gần thì không sẽ không nhận ra đâu."

"Vậy à "

"Sao đột nhiên lại dùng nước hoa ? Cậu đâu phải dạng người thích dùng nó đâu."

"Ừm...Vì đây là quà tặng của bạn gái tớ."

Tim tôi lộp bộp rơi thẳng xuống đáy cốc.

Bạn gái ?

Cậu có bạn gái ?!

" Cô ấy bảo mùi này đang thịnh hành lắm."

"Hơn nữa nếu tớ không dùng thì cô ấy sẽ buồn mất."

" À ra vậy."

Tôi quay mặt ra hướng khác,tỏ ý không quan tâm cho lắm.Nhưng lòng thì đã như thắt lại.

Đau xót và chua chát.

Cậu ấy vừa cười lúc nói chuyện.

Nụ cười của sự hạnh phúc...

Và nó dành cho cô ấy. 

*****

Uể oải về nhà sau một ngày mệt mỏi,tôi liền mở điện thoại ra. Xem nào,cái Lan mới nuôi thêm mèo à.Cái gì đây "Ca sĩ A phát hành bài hát mới – hứa hẹn sẽ gây sóng gió cho làng nhạc bằng cánh bướm của cô. "

Chẳng có gì đặc biệt. Vứt điện thoại lên trên bàn,tôi nhảy bổ lên giường,hét lớn một tiếng cho thỏa nỗi lòng.

" Con có thôi đi không ? ".Mẹ tôi giận dữ đẩy cánh cửa vốn chỉ khép hờ ra.Dường như đã nhận ra sự bất thường của tôi từ lúc đi học về , mẹ tiến đến gần giường tôi,ngồi xuống và lo lắng hỏi :

" Con có chuyện gì sao ? "

Tôi vùi đầu xuống gối.

"Nói mẹ nghe đi !"

Đầu tôi càng vùi sâu xuống gối.

Mẹ tôi thở dài :

" Mẹ hiểu rồi,nếu có chuyện gì thì phải nói ngay với mẹ nhé."

"Cậu ấy có bạn gái rồi ạ."

Tôi chậm rãi ngồi dậy,tay ôm chặt lấy con gấu bông trên giường.

"Hả ? Ai cơ ?"

" Con nhà bác Liên ạ."

Tôi hậm hực nói,tay siết chặt con gấu bông hơn.

"Ái chà,thằng bé ấy lớn thật rồi nhỉ ?"

Tôi cúi gằm mặt xuống.

"Nên con cảm thấy ghen tị đúng không ?"

Môi tôi mím chặt lại.Mẹ đã nói trúng tim đen của tôi.

" Vâng."

Tôi nói lí nhí trong cuống họng.Mẹ tôi đặt tay lên hai má tôi,trìu mến nói :

" Mẹ hiểu cảm giác của con.Thằng bé đã luôn bên cạnh con suốt từ thời thơ ấu nên khi con nghe tin nó có bạn gái giống như con buộc phải chia sẻ khó báu của con với người khác vậy.Nhưng xét theo khía cạnh nào đó,đây là điều tốt đúng không ? "

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu,nói " Con hiểu rồi "

Mẹ âu yếm xoa đầu tôi rồi ra khỏi phòng.

Tôi nên chúc phúc cho cậu mới phải chứ ? 

*****

Dù rằng đã luôn dặn lòng mình như thế nhưng tôi vẫn không tài nào chấp nhận nổi sự thật này.

Cả ngày hôm đó tôi đã trốn tránh cậu.

" Này giúp tớ...."

Không cần đợi cậu nói hết câu,tôi chạy.

"Ê,bảo này..."

"Xin lỗi tớ bận rồi. "

Tôi chạy,chạy.

" Cậu có muốn đi xem phim với bọn tớ không ? "

"Bọn tớ ? "

"Tớ với bạn gái tớ nữa."

"Không đi ."

Tôi dứt khoát từ chối.Hẹn hò thì hẹn hò đi mắc gì kéo tôi đi cùng.

Tôi lại chạy,chạy và chạy...

Và tôi ngã.

" Đấy tại cậu cứ cắm đầu cắm cổ vô chạy ấy.Giờ thì trẹo chân rồi đấy."

Tôi im lặng không nói để mặc cho cậu ta cõng.Mùi nước hoa ấy lại xộc vào mũi tôi.Mùi hương này rất thơm,rất thịnh hành và rất hợp với cậu.Chắc chắn rằng người chọn nó cũng là một người vô cùng sành điệu.

Nhưng đây không phải mùi hương của cậu.Nó không phải mùi hương quen thuộc trong trí nhớ của tôi.Chí ít là vậy.

" Quả nhiên là không hợp chút nào " tôi buột miệng nói ra.

" Hả ? Cái gì không hợp cơ ? "

Tôi mặc kệ cậu,giả vờ không biết.

" Ý cậu là mùi nước hoa đúng không ? "

Tôi ngạc nhiên.Cậu biết sao ?

Tôi siết chặt lấy cổ cậu,bắt đầu khóc.Tất cả sự uất ức suốt mấy ngày vừa qua như nước lũ ào ạt ùa ra.Cậu vẫn cứ bước đi thật chậm rãi,tôi vẫn cứ khóc.Buồn thật đấy.

Bỗng cậu dừng lại.

" Nếu cậu không thích thì tớ sẽ không dùng nó nữa. "

Tôi đã thấm mệt sau trận khóc lóc vừa rồi nên cũng chẳng còn để ý đến lời cậu nói nữa.Mí mắt tôi dần cụp xuống,tôi ngủ gục trên vai cậu.

Đó là một phần của câu chuyện sáu năm về trước,khi chúng tôi mới chỉ là những cô cậu học trò lớp 12 non dại nên có một số chi tiết vụn vặt tôi không còn nhớ rõ nữa.Và cũng sáu năm sau,tôi mới có dịp gặp bạn gái cậu hay nói đúng hơn là " bạn gái cũ " ở lễ kỉ niệm trường.Cô ấy quả thật rất xinh đẹp.Cái cổ cao và khuôn mặt thon gọn càng được tôn lên bởi kiểu tóc cắt ngắn và cách ăn mặc vô cùng hợp thời của cô.Mối tình đầu của cậu là một cô gái vô cùng xuất sắc.Theo lời cô ấy kể thì mối tình của họ kết thúc vô cùng chớp nhoáng,người ngỏ lời chia tay là cậu.

" Và hôm nay tôi đã biết được lý do."

Cô ấy nói và quay người rời đi,để lại mình tôi với dấu hỏi to đùng trong đầu.Cô ấy đang nói tôi đấy à ? Cơ mà lý do mà cô ấy nói tới là gì nhỉ

あなたも好きかも

(Nữ phụ văn) Cốt truyện đã tan vỡ

Thẩm Nhược Giai xuyên rồi, xuyên qua một cuốn truyện đam mỹ khẩu vị nặng mà cô từng đọc.Cuốn truyện đã hủy hoại tam quan của cô. Trước khi xuyên, Thẩm Nhược Giai còn cùng fan của cuốn truyện đó mắng nhau trên mạng tới khí thế ngất trời. Kết quả, cô thắng, đám độc giả thua mà tức giận đến hộc máu. Thẩm Nhược Giai hài lòng đi ngủ, mở mắt ra cô đã xuyên vào cuốn truyện đó. Bi kịch không dừng lại ở đó, bi kịch hơn là... Cô thành một nhân vật nữ phụ chết ở giữa cốt truyện. Thẩm Nhược Giai khóc ròng, đây gọi là nghiệp quật sao? Cô quyết tâm muốn sống tới đại kết cục của truyện. Cô nhất định phải sống thọ hơn bọn nhân vật chính kia. Cô muốn làm người qua đường. Nhưng mà... Vì sao đám nhân vật chính không đi theo cốt truyện? Bọn họ vì sao nhìn cô với ánh mắt kì quái vậy? Cuối cùng, Thẩm Nhược Giai phát hiện cốt truyện đã tan vỡ. Làm sao bây giờ?! Ta chỉ muốn làm người qua đường nhưng đám nhân vật chính lại có ý đồ với ta?! (╥﹏╥) -------- Lời tác giả: Vote và cmt của các bạn chính là nguồn động lực của mình. Không có loại bẻ cong thành thẳng đâu nhé, bạn nào chưa đọc mà nhận xét lung tung kiểu đấy là mình táng cho đấy :). Nếu không thích truyện thì xin hãy lặng lẽ rời đi, đừng cho vào mấy danh sách đọc như là Douma truyện nhảm,...:) không thích thì hãy lướt qua nhau chứ đừng có tổn thương nhau như thế, thân ái.

JC8 · 若者
レビュー数が足りません
10 Chs

Ngày mùa hạ, ta gặp gỡ rồi xa

Truyện HE, em là ngoại lệ duy nhất của đời anh Sẽ không có tình tiết quá cẩu huyết hay ngược luyến tàn tâm, tiết tấu chậm rãi, ai không thích truyện nhẹ nhàng, điền văn thì xin hãy quay lại và đừng khiển trách ạ. Tác giả mới viết còn non tay, có ý kiến xin hãy cứ nhiệt tình góp ý ạ, tác giả xin trân trọng mọi ý kiến của mọi người ạ! Diệp Thanh sau khi vẽ xong bức tranh "Gông cùm" gây ám ảnh giới mộ điệu trong cuộc thi dành cho sinh viên toàn quốc liền biệt tăm. Khi lần nữa xuất hiện trước truyền thông, cô mang đến một buổi triển lãm kiệt tác mang tên "Anh". Những tác phẩm của Diệp Thanh lần này mang phong cách hoàn toàn khác với Gông cùm trước đó. Và có lẽ, Diệp Thanh là Diệp Thanh chứ không phải là Diệp Minh Châu lừng danh trước kia. Diệp Thanh và Nghiêm Giản gặp nhau lần đầu là khi cô bị mất chiếc ví ở siêu thị nhỏ toạ lạc trên một con phố sầm uất. Những ấn tượng ban đầu đã khiến họ có ký ức về đối phương. Lần thứ hai gặp lại là khi Diệp Thanh trở thành gia sư dạy vẽ cho em gái của Nghiêm Giản, thế rồi họ có cảm tình với nhau. Những tưởng tình yêu cháy bỏng ngày ấy có thể kéo dài mãi, sự khác biệt về thân phận cũng như công việc khiến anh và cô dần xa cách. Đỉnh điểm là khi Nghiêm Giản phát hiện ra thân thế của Diệp Thanh, và cũng là lúc những manh mối về Gông cùm dần tràn lan trên mạng xã hội. Sự mặc cảm và sự tự ti là thứ khiến Diệp Thanh và Nghiêm Giản xa cách. Rồi họ chia tay, đây cũng là lúc mọi chuyện đau đớn nhất cuộc đời Diệp Thanh xảy ra. 2 năm sau, cũng vào mùa hạ tháng 7, Nghiêm Giản và Diệp Thanh gặp lại nhau. Những cháy bỏng, những nhiệt huyết như ngày đầu vẫn còn đó. Nhưng nút thắt ấy có còn có thể gỡ bỏ được hay không, khi với cô, cô đã không còn là Diệp Tiểu Thanh từng được anh coi như là cả sinh mệnh nữa rồi. Liệu ai sẽ là người bỏ qua tất cả mà đứng lên níu kéo lại mảnh tình cảm này. Liệu sau cùng, Diệp Thanh và Nghiêm Giản có thể bên nhau trọn kiếp? Nữ hoạ sĩ có quá khứ đau thương x Nam cảnh sát lạnh lùng nhưng tình cảm "Anh không thể cho em một cuộc sống đầy đủ, sa hoa, anh không kiếm được nhiều tiền như em, anh không xứng với vị trí, thân phận của em. Nhưng anh thề với danh dự của người cảnh sát nhân dân, anh sẽ bảo vệ em trọn kiếp người. Nếu kiếp này không thể bảo vệ em, kiếp sau anh sẽ đi tìm em để bù đắp."

Bach_Pham_00 · 若者
レビュー数が足りません
5 Chs