webnovel

Thành giao

 Hoa Dã Ngọc. Hắn bình thản đi ngay bên cạnh tôi, không hề mang dáng vẻ kẻ đào vong, trầm lặng như nước, dáng người cao gầy, trông có vẻ yếu nhược, có lẽ bởi hắn phát triển hết vào não bộ rồi đi. Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, có lẽ lúc đó hắn đang bị truy sát, lúc đó 'lão gia' trong miệng sát thủ có lẽ là lão Tam, tôi sờ sờ mũi, may mà lúc đó mắng lão gia nhà ta là lớn nhất, lão hồ ly mà biết chắc phải cười ba ngày ba đêm. Hắn lúc đó một thân toàn máu, khắp người là vết thương, cả trúng độc, lão Tam phải sợ người này đến mức nào mới ra tay tàn độc như thế? Hắn nguy hiểm sao? Lúc đó có thuốc của đạo sĩ trên núi Phong Thiên ở Đức Hòa thành nên giữ được một cái mạng, thuốc này là do tôi và Hiên đào sâm trăm năm đổi lại, mạng của hắn cũng là Hiên không đắn đo cho thuốc cứu về. Lần thứ hai là tôi đi xem hắn, cả người xanh xao, phòng không một chút ánh sáng, tôi không nhìn rõ lắm, lần đó là trót mặc váy áo nên tôi giả vờ không biết gì, lần thứ ba là tôi vô cớ giận dỗi Hiên, đi lên núi Phạn, trùng hợp hắn bị rắn cắn, tôi đưa hắn về đổi lấy một giỏ cây đinh thiết, hắn nói nếu là quý nhân trong cung thì không cần tiền, lúc đó hắn nghĩ cái gì? Có ý đồ gì?

"Anh đào nhỏ?"

 Hiên? Tôi mê man trong suy nghĩ, đột nhiên vang lên cái tên Hiên gọi tôi, Hiên? Là anh sao? Tôi dừng bước, muốn quay lại ngay, nhưng lại run run đánh bản thân tỉnh táo lại, người ngồi cùng anh suốt mười mấy ngày ròng rã là tôi, người mang anh về cũng là tôi, anh sẽ trở về sao? Không có khả năng. Tuy vậy tôi vẫn rất muốn, hy vọng, ảo giác cũng được, tôi chầm chậm quay lại. Không có anh, Hoa Dã Ngọc đang phe phẩy chiếc quạt trên tay, mỉm cười nhìn tôi.

"Quả nhiên là nàng"

"Tại sao ngươi biết cái tên này?"

"Đã từng nghe"

"Ta không thích người khác gọi cái tên này"

"Vậy ta gọi nàng bằng tên nào?"

"Tùy ngươi"

"Được"

 Tôi cảm thấy không đúng cho lắm, hắn giống như đang dẫn dắt tôi đi theo hướng mà hắn muốn. Tôi ngậm miệng đi đến một đầm sen, ngồi vào ghế đặt sẵn ở đình, xung quanh không có ai, tôi nghĩ nghĩ, nếu lão hồ ly muốn thì cứ nên chiêu mộ thử xem, dù sao cũng đã vô tình gặp gỡ trước kia, ít nhất cũng có một chút giao tình.

"Hoa dĩ vô song

Dã tựa cuồng phong

Vương dục Ngọc nhữ"

 Tôi ngâm nga bài thơ truyền miệng của Hoa Quốc, ngả người trên ghế nhìn hắn chăm chú

"Thái tử Hoa Dã Ngọc"

 Hắn không có biểu cảm nào phát sinh trên khuôn mặt, khác hoàn toàn dáng vẻ trong trí nhớ của tôi. Vân đạm phong khinh, người này trước đây là cố ý khiến tôi hiểu sai, dẫn đến suy đoán sai lầm. Bộ dáng thật sự của hắn giống như vạn vật chẳng có gì có thể ảnh hưởng đến hắn, thờ ơ lạnh nhạt. Hắn ngồi xuống ghế đối diện tôi, mắt trong suốt như mặt hồ, miệng mỉm cười nhè nhẹ

 "Di Minh tự Quân Dạ Nguyệt, công chúa Đại Minh, phóng khoáng nhân hậu, không ràng buộc bởi quy tắc, hành động dứt khoát, tính cách kiên định, thông minh đa nghi, tư tưởng rõ ràng. Bàn về tướng mạo, một khuôn mặt cười, rực rỡ tựa thái dương"

 Đúng là người thông minh không nói tiếng lóng. Tôi nhận ra hắn đồng thời hắn cũng nhận ra tôi, thậm chí không bị ảnh hưởng bởi những tin tức sai lệch tôi từng thả ra, tuy nhiên có vẻ như hắn nhận ra tôi từ trước?

"Ngươi nhận ra ta từ khi nào?"

"Vừa mới xác định" hắn thở dài, phe phẩy quạt "trước kia chỉ là suy đoán"

"Vậy sao? Ngươi nói xem?"

"Trước kia ta bị thương, may mắn được nàng cứu, song lúc đó ánh mắt ta không rõ lắm vì trúng độc. Lần thứ hai nàng quay lại tiệm thuốc ta hỏi tên nàng lảng tránh, ta có nghe người đó gọi nàng là anh đào nhỏ, mà nàng gọi người đó chỉ một chữ, chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người rất tốt. Lần thứ ba, ta không nhận ra rõ ràng vì nàng đã hóa trang, tuy nhiên ta cảm nhận được, hơn nữa vị thuốc kia chỉ có ở hoàng cung, nàng nói nàng họ Quân, ta đã tìm những người họ Quân có mối liên quan đến hoàng cung, căn bản không hề xuất hiện người này, lúc đó nàng nói thái độ không giống nói dối, chứng tỏ nàng nói đúng, nhưng không nói đủ, ngoại trừ họ Quân chỉ có Quân Dạ, là đế vương." Hắn gấp quạt lại nhìn tôi "Hóa trang rất tốt, nhưng người bên cạnh nàng thì không, chỉ có thể đánh lừa những người không quen biết, nếu như có người dụng tâm để ý thì không khác gì lộ mặt ngoài sáng cả. Hoàng tướng quân, trước nay chỉ có một người thân thiết là Di Minh công chúa, mặc dù tin này không phải ai cũng biết, nhưng cũng không tính là tin mật, điều rõ ràng nhất là cách nàng gọi Hoàng tướng quân vô tình lộ ra"

 Tôi cười nhẹ, suy luận rất khá, tôi cũng chưa từng thật tâm muốn che giấu, lại cảm thấy chua xót nơi đầu mũi, hít một hơi đè nén lại tâm tình, tôi bày ra vẻ nghịch ngợm

"Ngươi thật giống văn sinh nho nhã yếu nhược"

"Công chúa quá khen" hắn không để ý đến thái độ đùa giỡn của tôi "Hoàng tướng quân tử trận"

 Tôi sững người, trong tim như có vết dao đột nhiên cứa vào, rỉ máu đau đớn, nhưng không thể phủ nhận, tôi hé môi nở nụ cười nhàn nhạt

"Đúng vậy, tin tức của ngươi rất nhanh"

"Cũng không hẳn là nhanh, mạng lưới thông tin ở Đại Minh của ta bị nàng hủy đi không ít, chỉ còn một vài nhân mạch nhỏ yếu. Chuyện xảy ra nửa tháng mới biết được tin tức trong quân doanh"

"Ngươi thật thà quá đó" tôi đè nén lại tâm trạng xáo động, đáp lại hắn

"Nàng thương tâm."

"Đúng" tôi thừa nhận "Hiên vì ta mà chết, ta có thể không thương tâm sao?"

 Hắn mở quạt, trầm mặc. Tôi đè nén tâm trạng thành công xong, lấy một quả anh đào mân mê trên tay.

"Ta muốn tiếp tục ra chiến trường" tôi mở lời "ngươi có muốn về dưới trướng ta làm quân sư không?"

"Ta chỉ có chút tài mọn, không đáng nhắc tới"

"Hoa Dã Ngọc thái tử từ lâu đã vang danh thiên hạ, xây dựng Hoa Quốc từ một nước nhỏ yếu trở lên giàu có bậc nhất, tinh thông chiến lược, thiên tài phải có đất dụng võ"

"Giờ cũng chỉ là chó nhà có tang thôi" Dã Ngọc mỉm cười nhàn nhạt "Công chúa đánh giá ta cao quá rồi, ta không dám nhận"

"Vậy ta phải làm như thế nào ngươi mới chấp nhận?" tôi nhìn hắn

 Đột nhiên hắn ngồi thẳng lưng, lộ ra khí thế sát phạt khó thấy. Tôi cả kinh trong lòng, nếu tôi không mang sứ mệnh kia, có phải hắn sẽ là người thống nhất thiên hạ không? Người này che giấu quá sâu, không nhìn rõ được. Dã Ngọc nhìn thẳng vào mắt tôi, nói:

"Một chi nhất tộc Hoa Quốc Hoa Vương đều đã về với tổ tiên, ta là người còn sống duy nhất. Thế cục đã mất, Hoa Quốc không còn thái tử, mong công chúa hiểu rõ. Ta sẽ không cam lòng đứng sau bất cứ kẻ yếu nào, ta có thể chấp nhận vị trí cùng đối đãi ngang hàng nàng, đứng dưới mí mắt Đại Minh hoàng đế. Đại Minh hoàng đế cùng cha ta có giao kèo ngang bằng, cũng là người duy nhất ta cam chịu vai vế thấp hơn!"

 Người này, thật kiêu ngạo, dù có sa cơ lỡ thế hắn cũng không hề mất đi kiêu ngạo vốn có, là có vốn mới có tư cách tự tin kiêu ngạo, tôi im lặng nghe hắn nói

"Nếu ta phải dưới trướng bất kì quân lính hay quan lại nào, ta xin được từ chối, công chúa nhiệt tình hậu đãi, tiếc là chúng ta không có duyên phận"

"Được" tôi nghĩ một lát, trả lời hắn "nhưng về thân phận cùng vị thế phải được Hoàng đế thừa nhận chiếu cáo, ta có thể đối đãi ngươi ngang bằng, ngươi muốn vinh hoa phú quý ta đều có thể cho ngươi"

"Vinh hoa phú quý ta không hiếm lạ" hắn phe phẩy quạt cười nhẹ "Ta sẽ dùng mọi khả năng của bản thân giúp công chúa thống nhất thiên hạ. Đây là lời hứa của ta"

"Ta sẽ đưa ngươi gặp Hoàng đế, nhưng phải một thời gian nữa vì ta rất bận"

"Được, ta có thể đi cùng nàng, hơn nữa, ta có điều kiện nho nhỏ, ta không cần biết trước kia nàng hóa trang che giấu thân phận như thế nào, từ nay trở đi đi bên cạnh ta, không cần thiết phải làm như vậy, đồng thời ta cũng sẽ không che giấu thân phận thật của ta"

"Như vậy sẽ gia tăng nguy hiểm cho ngươi" tôi kinh ngạc nhìn hắn

"Ta không hề lo lắng."

 Đột nhiên hắn cầm lấy cổ tay tôi, buộc lên một sợi chỉ đỏ

"Thành giao. Khi nào sợi chỉ này đứt thì giao ước của chúng ta kết thúc. Công chúa từng nói ta có thể gọi công chúa tùy ý sao?"

"Đúng vậy" tôi thu tay về, dù ngạc nhiên khó hiểu nhưng không hỏi thêm gì

"Tốt, ta đã biết, muộn rồi, công chúa về ngủ đi thôi" hắn cười nhẹ nói với tôi.

次の章へ