Nước bùn văng vào mặt cô ta. Vị tanh của nước bùn sộc vào miệng khiến Lý Đồng thấy ghê tởm ọe ra nước.
M* nó, sao lại xui xẻo như vậy.
Khi bữa tiệc mừng thọ gần kết thúc, Lục Minh phát hiện Cảnh Y Nhân hình như rất mệt, hơn nữa cô còn uống một chút rượu, trên bàn ăn cô suýt nữa đã ngủ gật rồi.
Lục Minh cũng phải khâm phục cô, vậy mà cô lại có thể gục trái gục phải trên bàn ăn ầm ĩ này như cần câu có cá mắc câu, đầu thì gật gà gật gù như gà mổ thóc.
Ngô Tú Quyên mới thay đổi cách nhìn về cô xong lại thấy vẻ đức hạnh này của Cảnh Y Nhân, nhíu mày nhìn con trai: "Con xem cô ta còn ra cái dạng gì nữa?"
Lục Minh đỡ Cảnh Y Nhân để cô dựa vào vai anh.
"Mẹ! Bọn con về trước đây, Y Nhân mệt quá rồi."
"Có thể mệt tới mức này không? Ngồi cũng ngủ được, cô ta cũng chẳng phải phụ nữ có thai…" Ngô Tú Quyên nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại.
Rồi trợn trừng mắt nhìn con trai.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com