"Vâng." Sau đó tài xế gọi điện thoại cho xe cứu hộ.
Lục Minh bế Cảnh Y Nhân như bế trẻ con, đi trong làn mưa phùn như cây ngọc đón gió.
Làn mưa phùn giăng kín giống như một làn sương, phủ lên cảnh tượng Lục Minh bế Cảnh Y Nhân tựa một bức tranh sơn dầu hoài cổ vậy, nhìn ra có một phong vị hoàn toàn khác.
Điệu nhảy của Cảnh Y Nhân hôm nay đã vắt kiệt nội lực trong người cô, cả người cô mềm oặt như một vũng nước, cánh tay như không xương treo trên bả vai của Lục Minh, theo bước chân của anh mà vắt vẻo qua lại.
Cô vùi đầu trong lồng ngực rắn chắc của anh.
Quần áo phủ trên đỉnh đầu có một mùi hương thơm mát đặc biệt của cơ thể Lục Minh, mùi hương ấy tràn vào trong hơi thở của Cảnh Y Nhân…
Cô bắt đầu nằm mơ.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com