Hiệu trưởng thể hiện lập trường của mình rất rõ ràng, trốn tránh đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Lỵ Lỵ.
Lục Minh lạnh nhạt hút thuốc lá, cánh tay lười nhác gác lên tay vịn ghế dựa, không trả lời.
"..." Lục Minh không nói lời nào, hiệu trưởng cũng không dám thở mạnh, lại khẩn trương mà thận trọng giải thích: "Tôi thân là hiệu trưởng, đương nhiên cũng có trách nhiệm, tôi bằng lòng tự nộp phạt tiền lương một năm của mình coi như cảnh cáo."
Nghe vậy, Lục Minh liếc hiệu trưởng một cái.
"Tự nộp phạt? Nộp cho ai?" Hiệu trưởng là lãnh đạo cao nhất của trường học, nếu phạt tiền thì chẳng phải đều vào hết túi ông ta hay sao?
"Nộp phạt cho Lục tổng ạ." Hiệu trưởng vừa nói ra đã thấy mình ngu ngốc rồi, sao lại nói thế chứ.
Ông ta lập tức hối hận, làm vậy chẳng phải là hối lộ hay sao. Hơn nữa Lục Minh chẳng thèm để mắt đến chút tiền mọn của ông ta đâu, 50% khoản chi tiêu của trường học đều do tập đoàn của Lục thị tài trợ mà.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com