Vệ Thiều Âm vẫn còn kích động.
Hạ Lăng nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ hoàn thành lời và nhạc cho anh."
Anh ta gật đầu như giã tỏi, thái độ đối đãi với cô từ dạy bảo chuyển sang như con cháu kính tổ tiên, ân cần tiễn cô ra khỏi studio, lên xe của Lệ Lôi.
Lệ Lôi lái xe đón cô về nhà.
Lúc bước vào căn hộ, cô đi trước, vừa mở cửa ra đã thấy Nhị Mao đang ngậm con mèo trong miệng, khóe miệng và trước ngực nó toàn là máu.
"Mày đã làm gì thế hả Nhị Mao?" Hạ Lăng giật nảy mình, giày cũng chưa kịp thay xông tới trước mặt Nhị Mao, muốn giành lại mèo con từ trong miệng nó.
Nhị Mao ngậm mèo con, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên, tránh đi.
Tim Hạ Lăng đập thình thịch, cô nhìn chằm chằm nhóc mèo trong miệng nó, nhóc mèo yếu ớt rũ đầu xuống, không biết là còn sống hay đã chết. "Nhị Mao, không cho mày ăn nó!" Cô lại kêu lên, xông về phía trước lần nữa.
"Tiểu Lăng!" Lệ Lôi kéo cô lại.
"Thả em ra!" Hạ Lăng tức giận quát.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com