Lúc đầu Hạ Lăng muốn xin lỗi anh, nhưng lại có chút không thốt ra được.
Lệ Lôi đợi hồi lâu, thấy cô không lên tiếng, chịu không nổi bèn hỏi: "Em có chuyện gì không?" Anh cảm thấy mình chẳng có tự trọng gì cả, bị người ta tát một cái mà còn chủ động nói chuyện. Từ nhỏ đến lớn, có ai mà không tâng bốc anh chứ? Mà kể cũng lạ, anh lại gặp phải cô gái trước mặt này. Dù bị cô hành hạ thế nào, anh cũng không nỡ rời xa cô.
Lệ Lôi rất giận bản thân mình, nên sắc mặt không được tốt cho lắm.
Hạ Lăng hơi sợ anh, ngập ngừng một lúc lâu rồi mới bất chấp nói: "Chuyện đó… xin lỗi, em không nên tát anh." Giọng của cô rất khẽ, cô nói xong cũng không dám ngẩng lên nhìn anh.
Một lúc lâu sau, cô vẫn không nghe thấy anh nói gì.
Cô nghi hoặc nhìn lên, chỉ thấy anh đang chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc.
Cô tưởng anh không nghe thấy, bèn hỏi dò: "Xin lỗi?"
"Chỉ một câu xin lỗi thôi sao?" Giọng Lệ Lôi rất hờ hững.
"Hả?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com