Hai người cứ lẳng lặng đối diện với nhau như vậy trong chốc lát.
Đầu óc Hạ Lăng trống rỗng, ánh mắt của hắn đâm thẳng tới, dường như muốn lột da róc xương cô. Không biết qua bao lâu, ý thức mới trở lại tâm trí, đáy lòng có tiếng nói rất nhỏ nói với cô: Hạ Lăng, cô sợ cái gì? Đi tới đi, cô không làm chuyện gì thẹn với lòng, là hắn có lỗi với cô.
Nghĩ đến đây, cô liền hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu đi tới.
Đi ngang qua bên cạnh Bùi Tử Hành.
Cửa hiên của biệt thự cũng không rộng lắm, cơ thể cô phải kề sát vào cây tường vi và bờ vai hắn ta đang trầm mặc đứng đó để đi qua.
Đột nhiên, Bùi Tử Hành bắt được cô. Hắn nặng nề nói: "Hạ Lăng. Em nợ tôi một lời giải thích."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com