Cô ôm mặt, ngửa đầu nhìn hắn ta.
Cô chợt phát hiện, dường như mình không quen biết người đàn ông này, qua nhiều năm như vậy vẫn chưa bao giờ nhìn thấu hắn.
Trong phòng khách, vẻ mặt hắn âm trầm, thân hình cao lớn đứng ngược sáng khiến người ta phải sợ hãi. Bùi Tử Hành bước mấy bước tiến lên túm chặt lấy vạt áo mỏng manh của cô, lại trở tay tát mạnh cô lần nữa, rít từng chữ từng chữ qua kẽ răng: "Gan em to lắm rồi, chuyện giết người cũng dám làm? Em có biết giết chết Vương Tịnh Uyển sẽ mang đến cho tôi bao nhiêu phiền phức không?!"
Cô bỗng nhiên trợn mắt lên, thậm chí đã quên cả đau đớn, cái gì, Vương Tịnh Uyển chết rồi?!
Cô không thể tin được mà nhìn hắn ta, đôi môi run rẩy, mãi mới nói: "Em, em không giết cô ta."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com