"Tiểu Miêu Miêu..." Mặt Hạ Kỳ nghiêm lại, nghiến răng nghiến lợi gọi cả họ cả tên cô.
Hai bàn tay rũ bên người anh đã hơi run lên, mu bàn tay nổi đầy gân xanh đáng sợ.
Tư duy của Tiểu Miêu Miêu bây giờ đã bị "con ma men" khống chế, nếu là trước đây cô còn có thể sợ, còn có thể tỏ vẻ đáng yêu, chứ lúc này...
Cô không hề sợ hãi Hạ Kỳ, mà còn gân cổ lên nói: "Anh quát cái gì, mắng cái gì, chỉ mình anh lớn tiếng à? Nói anh già anh còn không chịu nhận?"
Hơi thở của Hạ Kỳ bắt đầu trở nên nặng nề hơn.
Con nhóc thối tha này.
Hạ Kỳ nới lỏng cà vạt, như một con sư tử nổi giận: "Miêu Miêu, nếu hôm nay anh mà không dạy dỗ em đàng hoàng thì uổng công nuôi em đến ngần này tuổi rồi."
Hạ Kỳ nặng nề đi tới trước mặt Tiểu Miêu Miêu. Bước chân của anh còn chưa đứng vững thì đã nghe được giọng nói mềm mại mông lung trong men rượu của cô…
"Thất cách cách, em hối hận rồi, em không muốn gả cho anh nữa."
"Em nói cái gì?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com