"Bảo Bối, tớ nói cho cậu biết, đàn ông ấy mà, nói chuyện như đánh rắm vậy. Thà tin con heo có thể leo cây chứ đừng tin những lời mật ngọt của đàn ông. Đó đều là đồ bỏ đi."
"Không phải Thất cách cách thích trêu hoa ghẹo nguyệt à?" Ngón tay Tiểu Miêu Miêu dựng thẳng, say khướt nói: "Bà đây cũng ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, cho lão già đó tức chết luôn."
"Phì..."
Dương Kiêu Sách đang định đỡ Tiểu Miêu Miêu xuống xe nghe được câu nói đó của cô thì phì cười, cười đến mức đau cả bụng.
Lão già đó...
Không biết Hạ Kỳ nghe thấy cách gọi mới mà Tiểu Miêu Miêu dành cho anh thì có tức đến mức muốn giết người không?
Dương Kiêu Sách đắc ý nghĩ bụng rồi đi tới đỡ Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, chúng ta về đến nhà rồi, để anh đỡ em xuống xe nhé?"
Tiểu Miêu Miêu tránh khỏi tay Dương Kiêu Sách: "Em không muốn về nhà, chúng ta đi uống rượu tiếp đi."
"Được rồi, đừng ồn ào nữa, mau xuống xe về nhà đi!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com