"Buổi sáng… quay về Hoắc Thị đi, vì Hoắc Chính Hải muốn sửa lại di chúc, phân phối lại cổ phần một lần nữa.
"Thế chẳng phải em lại có thêm kha khá tiền của phi nghĩa à?" Tần Sở cười.
"Đúng rồi, sau này nếu anh thất nghiệp, em sẽ nuôi anh. Từ lúc em lấy anh đến giờ, tiền riêng nhiều lên N lần rồi."
"Hay quá, sau này anh không sợ thất nghiệp rồi."
Từ lúc kết hôn với Tần Sở, không tính mỗi lần anh chuyển tiền toàn mấy triệu, mỗi tháng phòng tài vụ GK lại chuyển cho cô một triệu tiền lương cơ bản của Tổng giám đốc Tần. Có thể nói, giờ Hoắc Miên là tiểu phú bà hàng thật giá thật, tiền nhiều xài không hết…
"Vậy buổi trưa đi ăn cơm với nhau đi? Em qua chỗ anh, anh đợi em ở công ty."
"Ừ, cũng được." Hoắc Miên gật đầu.
"Đồ đôi của ông chủ và bà chủ đẹp thật." Một người giúp việc đứng cạnh nhỏ giọng nói.
Hoắc Miên cúi đầu nhìn, lúc này cô mới nhận ra cô và Tần Sở hôm nay đều mặc màu trắng.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com