"Em biết?" Tần Sở cho rằng Hoắc Miên không biết Hoắc Tư Khiêm có thứ tình cảm biến thái kia với cô.
Không ngờ Hoắc Miên thật ra đã phát hiện từ lâu, chỉ là cô vẫn luôn không muốn thừa nhận.
"Vâng, biết lâu rồi. Nhưng kiểu thích này của anh ta vốn không phải là thích, càng không phải là yêu, mà đã sớm biến chất rồi… Anh ta đã trở thành một tên biến thái muốn có được, muốn chiếm hữu, muốn cầm tù em." Hoắc Miên phân tích tình cảm của Hoắc Tư Khiêm với mình.
"Đúng vậy… Thủ đoạn làm việc của tên Hoắc Tư Khiêm này rất điên rồ… Người thường không thể hiểu được." Tần Sở đồng ý với cách nói của Hoắc Miên…
Hoắc Miên khẽ thở dài.
"Sao vậy?" Tần Sở đưa tay xoa mặt cô.
"Em chỉ nghĩ là… Có đôi khi lòng người mới là thứ đáng sợ nhất. Em và mẹ em tin tưởng chú Cảnh như vậy, em vẫn luôn cảm thấy là ông ấy thương em… Ai biết được…"
"Ai biết được ông ta bằng lòng bán đứng em?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com