Đó là ảnh chụp tấm lưng trần trụi của Tống Dĩ Thi, toàn bộ lưng đều bị lộ ra… không phải tấm lưng trắng không tì vết của con gái.
Phía sau có đến hàng trăm vết thương chi chít, thậm chí vẫn còn đang rỉ máu… Rất đáng sợ.
"Sao vậy?" Hoắc Miên hỏi.
"Tống Dĩ Thi… có hơi kỳ lạ."
Nói rồi, Tần Sở đưa điện thoại cho Hoắc Miên xem, còn nhắc nhở: "Tấm ảnh đó hơi ghê, em đừng hoảng."
Bởi vì trong lòng có sự chuẩn bị trước nên lúc Hoắc Miên nhìn thấy không quá sợ hãi, nhưng vẫn hơi khiếp đảm…
"Chuyện này… sau lưng Tống Dĩ Thi hình như là vết dao rạch… Nhiều vết thương như vậy, quá đáng sợ."
"Chẳng lẽ cô ta thích tự hành hạ mình?" Hoắc Miên hỏi.
"Không thể nào, cô ta không với tới đằng sau được, chắc chắn là người khác ra tay."
"Vậy có phải cô ta đang gặp nguy hiểm không? Không thì… chúng ta đi xem sao?"
"Anh tự đi là được, em đi nghỉ đi, khuya rồi."
"Không được, em muốn đi."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com