"Đừng động đậy, để yên cho anh ôm một lúc." Giọng nói của Tần Sở rất nhẹ, Hoắc Miên sợđến mức không dám nhúc nhích.
"Tần Sở, mới xảy ra chuyện gìà?" Cô cảm thấy cảm xúc của Tần Sở không ổn lắm.
Với tính cách kiêu ngạo lạnh lùng của anh thì không nên làm thế này mới phải.
"Không có việc gì, chỉ là hơi mệt thôi, muốn ôm em một lúc."
Hoắc Miên mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình màu vàng, bên trên còn in hình nhân vật hoạt hình bọt biển, nhìn rất đáng yêu.
Tóc chỉđược búi bừa lên, nhìn qua có vẻ lòa xòa.
Tần Sở mặc áo sơ mi màu tím đen, trên ống tay áo có kim cương cao cấp.
Anh chỉ lẳng lặng ôm cô từ phía sau như vậy, tham lam ngửi mùi hương của riêng cô. Sau đó tâm trạng bực bội của anh đã bình tĩnh lại…
Có Hoắc Miên bên cạnh, anh đột nhiên cảm thấy thế giới này lại trở nên tươi đẹp …
"Tiểu Miên, em có thểở cạnh anh mãi được không?"Đột nhiên anh hỏi.
Hoắc Miên há miệng, nhưng lại không biết phải trả lời thế nào.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com