Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, đột nhiên Hoắc Miên cảm thấy khuôn mặt đẹp trai của Tần Sở cực kì mộng ảo.
Vốn dĩ cô ngủ rất nông, lúc Tần Sởđi vào, cô liền biết.
Hôm nay đột nhiên tỉnh lại, cô chỉđịnh trêu một chút để xem phản ứng của Tần Sở như thế nào.
Nhưng khi thấy phản ứng của anh, cô lại không kìm lòng được…
Không biết có phải là do trong phòng lạnh hay không mà cô lại vươn tay ra, nắm lấy bàn tay ấm áp của Tần Sở.
Hai người nằm mặt đối mặt, cứ lẳng lặng nhìn nhau như thế…
Không cần lên tiếng, nhưng lại hơn hẳn biết bao câu chữ….
Họ cũng biết, hai người chỉ cần yên tĩnh nhìn đối phương thôi làđược rồi.
Ánh mắt Hoắc Miên trong suốt sáng ngời, như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Còn mắt Tần Sở thì thâm thúy mơ màng, khiến ai đã nhìn vào rồi thì không nỡ rời đi.
Lần đầu tiên Tần Sở cảm thấy yên tâm, anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Hoắc Miên, cảm thấy cực kì hạnh phúc.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com