"Chỉ là những kiến thức thông thường mà anh cũng không biết, chẳng biết tại sao anh lại có thể sống đến tận bây giờ nữa. Hút thuốc lúc say tàu thì sẽ càng thêm say tàu, vì mùi thuốc lá kích thích đến giác quan và đại não, khiến anh nôn nhiều hơn."
Tô Ngự: "…"
Ngụy Liêu: "Ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ nói đi."
Tô Ngự: "Cô ấy không phải là bác sĩ, cô ấy chỉ là một y tá thôi, được chưa?"
Hoắc Miên: "Anh còn có tinh thần xem thường tôi, vậy là anh không cần tôi giúp đỡ nữa, đúng không?"
Nói xong, Hoắc Miên xoay người đi.
"Ôi này… Tôi không có ý đó, em đừng đi… say tàu thật sự rất khó chịu." Lần đầu tiên Tô Ngự nói chuyện nhẹ nhàng thế này, không phải là vì muốn Hoắc Miên giúp anh ta đỡ say tàu, mà chỉ vì muốn Hoắc Miên ở lại đây thêm một lúc nữa thôi.
Hoắc Miên dừng bước, tức giận quay đầu lại, túm quần áo của Tô Ngự, kéo anh ta lên giường trong phòng ngủ.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com