"Hôm nay em thắng bao nhiêu?" Thật ra, Tô Ngự rất muốn hét lớn lên rằng "Hoắc Miên, anh thích em". Nhưng vào giờ phút mấu chốt nhất, anh ta lại cảm thấy sợ hãi. Thấy ánh mắt của Hoắc Miên, anh ta giữ lại câu tỏ tình ấy cho riêng mình, đổi thành câu hỏi "hôm nay em thắng bao nhiêu", thật là quê quá mà.
"Hơn hai trăm nghìn."
"Ồ, vậy thì tốt."
"Có chuyện gì thì gọi sau nhé." Nói xong, Hoắc Miên rời khỏi mũi tàu.
Lúc Tô Ngự quay lại phòng, tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều, lại còn khẽ huýt sáo.
Ngụy Liêu tắm rửa xong, nằm trên giường Quý Phi, cười nói: "Gặp người ta là sướng à?"
"Ừ, sướng lắm." Tô Ngự không thèm giấu giếm tâm trạng của mình.
"Cậu có biết lúc nãy cậu nhìn người ta với ánh mắt gì không?"
"Ánh mắt gì?" Tô Ngự nhìn Ngụy Liêu bằng ánh mắt khó hiểu.
"Ánh mắt như sói nhìn dê, nếu tôi không ở trong phòng thì lúc người ta bôi dầu gió cho cậu, chắc cậu sẽ lao lên đè người ta rồi?"
"Cũng có thể lắm."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com