"Sẽ không phải rời thuyền, nhưng mà… sẽ không được đấu tiếp, chỉ có thể ở lại đây với tư cách khán giả đứng xem thôi." Tần Sở nói.
"À, vậy thì tốt." Thấy người thua không bị đuổi ra ngoài, Hoắc Miên mới yên lòng.
"Cô gái, cậu đừng lo lắng, với chỉ số thông minh biến thái của cậu, chắc chắn là cậu sẽ không nằm trong số năm mươi người bị loại đâu." Chu Linh Linh ôm chầm lấy cổ Hoắc Miên, thân mật cười nói.
"Chị hai à, em đang sợ chị sẽ thua rồi bị đuổi ra đấy chứ." Hoắc Miên bất đắc dĩ nhìn Chu Linh Linh.
"Ha ha…" Cao Nhiên lập tức bật cười.
"Cười cái gì mà cười, đừng có mà hả hê quá sớm, biết đâu lát nữa anh còn bị loại sớm hơn tôi đấy." Chu Linh Linh lườm Cao Nhiên.
"Không thể nào, mặc dù chỉ số thông minh của tôi không cao như Hoắc Miên, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nằm trong số năm mươi người kia, dù thế nào thì cũng phải qua được đến ngày hôm sau chứ." Cao Nhiên cực kì tự tin.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com