webnovel

Chương 4 : Đầu Cá

Sau khi đem con cá về, ông Panteley đem con cá rửa qua với nước lạnh, ngâm tầm vài phút với muối mặn, hành ngò và một loạt ti tỉ đống gia vị khác, mùi của hỗn hợp bốc lên thơm nức, nhưng cũng hăng không kém, mùi rau cần và tía tô hăng nức làm cho Daria phải nhảy mũi một vài lần, cảm giác chỉ ngửi thôi cũng đã thấy khó thở rồi chứ đừng nói là ăn đống hổ lốn đó vào.

Sau khi lọc phần xương sống và đuôi cá ra, hai phần thịt ở bên được đem ướp muối lần nữa rồi cho chiên sơ qua với mỡ lợn và dầu, sau đó được ướp lần hai với gia vị hỗn hợp cay, điều này làm nên món cá ướp cay siêu ngon nhưng không kém phần nồng mùi, có thể nói, nó như quả sầu riêng nhưng nó là động vật vậy, ăn rất ngon mà mùi rất nồng, nhưng không thối như sầu riêng.

Những con cá vùng sông Xanh có đặc điểm rất lạ kì, không hiểu là do thần linh ban phát hay do dưới nước có khoáng vật, mà con cá nào đuôi nó cũng có những đốm vàng lổ chỗ to tướng, nhưng được cái là cá ăn ngon và bổ dưỡng, còn cái đầu cá được để làm đồ xay pha với nước gừng hong khô cho ngựa ăn để làm hên cho trước mỗi trận đấu, nhưng cũng có người cho rằng làm vậy để tăng sức trâu của con ngựa, nhưng đồng thời như vậy cũng bòn rút đi tuổi thọ của những con mã tốt, đâm ra loại nước đó chỉ được dùng trong khi thi đấu, làm cho con ngựa trở nên máu chiến và nhanh hơn mà thôi.

Thomas đem cái đầu cá qua chỗ đua ngựa, trên đường, như mọi khi, dòng đường tấp nập vẫn trôi nổi như những đám bong bóng con con trên dòng nước của những con lạch nhỏ. Cái đầu cá may mắn không bị ướp nên nó rất dễ dàng đến chỗ đua ngựa, đem đổi cái đầu cá lấy vài đồng hào, tiện thể nó kiếm luôn cái chỗ ngồi ở đường đua, ngồi tù lù trong góc ghế khán giả ngồi ngắm những con ngựa đua, ban đầu nó không dám đến đây vì vốn đây là chỗ để cá cược, nên ai không có tiền cá rất dễ bị dè bỉu, trong lần đầu đến đây, nó không mang tiền cược nên nó ngay lập tức biết được thế nào là sự dè bỉu và sự che giấu nội tâm con người, thứ mà nó biết đến như là bài học đầu tiên.

"Lêu lêu thằng nghèo hèn!"

"Cút về ổ của chúng mày đi, đồ dân Bavaro chó chết!"

"Này này các ông, chắc nó là dân Xavit chứ chả phải Bavaro đâu, cái tướng này mà là dân Bavaro thì chúng nó lại vả cho!"

Nỗi đau từ sự phân biệt đã làm con tim của nó lúc đó nhỏ dại chả biết gì, thấy người ta cười mình cũng cười theo, ai ngờ đâu nó bị cười nhạo chỉ vì xuất thân của nó, dân Bavaro thì sao, dân Xavit thì sao, dân Judite thì sao, nó vẫn sống như vậy, sống theo cuộc đời nó muốn. Nó muốn yên bình ở cuộc sống bên ngoài vật chất và cả trong tâm trí, đó là điều mà Thomas mong muốn cả đời thực hiện.

Nó vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ những điều như thế, mong muốn rằng mình sẽ được đối xử như một con người Judite chân chính, nó mong muốn, không, nó khát khao và muốn tự tay tạo nên những thứ mà chỉ bản thân nó mới có được, chỉ nó mới làm được, nó muốn tạo nên giá trị của chính nó.

Một bàn tay thô ráp đầy chai sạn từ đây đè lên đầu Thomas, vò vò lấy quả tóc của nó, cái thân hình gầy gầy cao cao hiện ra dưới mắt Thomas, đó là một dáng người gầy nhom, quả đầu đen với mớ tóc bù xù, nguyên cái mặt nó thâm đen xì do nó làm việc dưới cái máy tách rơm lâu dài, bộ quần áo liền quần nó mặc trước đây cũng màu trắng phau nay thành màu giẻ lau nhà. Đó là Jimmas, thằng bạn thưở chơi cá cược và bán báo của Thomas, trước đây bọn nó cùng nhau đi bán báo về cục diện cuộc chiến ở khắp nơi nẻo phố, con đường, cho đến khi sức nó đủ dài và lâu, thế nên mỗi đứa một ngả, kiếm việc làm riêng. Không đứa nài biết đọc, biết học, vì có đứa nào đi học đâu, thế nên ngu như nhau cả. Bây giờ Thomas làm chỗ "Bồi", làm ở các quán ăn và làm bảo vệ ở vài chỗ hành chính. Còn Jimmas làm ở chỗ lão Sergey, đi làm tách rơm với đống máy móc, cặm cụi và lận đận như vậy.

"Đi về đâu đấy thằng quỷ?"

"Vừa đi đổi đầu cá ở chỗ đua ngựa, kiếm được 15 hào, cũng tàm tạm."

"Ôi anh bạn Thomas của tôi ơi, lần sau ra chỗ lão Miron mà đổi, lão ta đang làm trang trại đua ngựa chiến, chủ yếu cho chỗ trường đua ý mà, ông bạn cứ đem cái đầu cá ra đó mà đổi xem, ít nhất cũng được 25 hào đấy!"

"Vậy cơ đấy. Mà dạo này làm ăn thế nào rồi?"

"Ổn cả thôi người anh em ạ, cũng ổn thôi, mà hình như sắp đến lượt bọn mình đi lính rồi đấy, chắc là tầm vài ngày nữa là có giấy ấy mà. Bọn mình chắc không xin thôi được đâu, tôi tính vào đội Cảnh vệ bảo vệ ở chỗ hành chính cho an toàn."

"Tôi cũng chả biết chắc mình vào đâu, mà thôi, tôi về đã, tiện tạt qua chỗ lão Sergey lấy bao gạo còn nợ nhưng để mai đem bì lên."

Hai người chia tay chốc lát rồi lại đi ngay, về nhà, Thomas đem quẳng đôi giày của nó ở mái hiên dưới nóc nhà, ngồi cuộn lấy điếu thuốc giấy, hút một hơi rồi chầm chậm thả ra.

"Cảnh vệ à...?"