webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantasi
Peringkat tidak cukup
698 Chs

Chương 91: Nộp tiền bảo lãnh

Editor: Nguyetmai

Ngày hôm sau, lúc mười giờ sáng, Tống Á ngồi im lặng bên cạnh điện thoại chờ đợi.

Hắn mất một khoản tiền rất lớn để thuê luật sư biện hộ Alicia Floch, và yêu cầu ông ta giữ bí mật. Với tư cách là một ngôi sao, hắn và Lowry Bé cũng sẽ không tham dự lấy lời khai hôm nay, bởi vì hắn sợ giới truyền thông sẽ quan tâm đến bọn họ hơn là chuyện của Tony.

Phiên điều trần này không có phần tranh luận trước toà. Từng bị cáo một được xếp hàng và bị đưa đến trước mặt thẩm phán, công tố viên và luật sư biện hộ chỉ đối chất với nhau về những bằng chứng có được, còn lại thì thẩm phán sẽ đưa ra phán quyết. Thông thường thời gian sẽ không quá hai mươi phút.

Gần đó, Emily nhìn Freddie ngồi dưới đất chơi đồ chơi, dì Tô Thiến thì nói chuyện phiếm với Connie.

"Con nghe Tyron nói, gần đây GD đã dành được một chiến thắng to lớn. Bọn họ bí mật điều đến đây một nhóm tay súng từ Mississippi..." Connie truyền ra tin tức nho nhỏ.

"Đừng nói về những cái này, Bitch."

Dì Tô Thiến mắng: "Còn chê chúng ta chưa đủ phiền sao? Công việc của Tyron thế nào rồi?"

"Chẳng ra gì, thế nhưng tiền vẫn đủ dùng. Chờ đứa nhỏ được sinh ra, bọn con sẽ là gia đình hạnh phúc và hoàn hảo nhất ở Nam Chicago." Connie vuốt ve bụng bầu cảm thấy vô cùng tự hào.

Dì Tô Thiến bị chạm vào đúng chỗ đau hừ hừ hai tiếng song không nói lời nào.

Hayden đi vào, đưa chiếc điện thoại mới mua cho Tống Á: "Cậu liệt kê cho tôi một danh sách tên đi, tôi sẽ thông báo cho họ số điện thoại mới của cậu."

Tống Á ghi danh sách giao cho Hayden, sau đó nghiên cứu cái Motorola MicroTAC Alpha này. So với cục gạch thông thường thì thứ này nhỏ hơn và cũng nhẹ hơn rất nhiều. Phần nghe gọi được làm thành có nắp đậy, thời điểm không sử dụng có thể gấp lại. Phần nắp gập cũng che kín các nút bấm ở nửa thân dưới điện thoại, cột thu phát tín hiệu nhỏ mảnh cũng có thể thu lại, bỏ vào túi âu phục không có vấn đề gì cả, chỉ là sẽ làm chi người ta có chút khó chịu, bởi vì pin ở phía sau của chiếc điện thoại rất dày..

Cái giá của một chiếc điện thoại nhỏ và nhẹ là hơn ba nghìn đô.

"Không có Milla sao?" Sau khi Hayden xem hết danh sách hỏi.

"Cô ấy luôn ôm điện thoại gọi không ngừng."

Tống Á dặn dò anh ta: "Anh hãy nói cho cô ấy biết một số tình hình rắc rối mà hiện nay tôi đang gặp phải, để trong thời gian này cô ấy sẽ không vì muốn gây sự bất ngờ cho tôi mà đi đến Chicago. Bây giờ tôi đang bị phóng viên để mắt đến."

"Tôi hiểu rồi." Hayden đáp ứng.

Điện thoại trong nhà vang lên, Tống Á cầm lấy ống nghe: "Goodman? Sao rồi? OK... Anh thay tôi nói lời cảm ơn với Alicia, sau đó dẫn Tony về nhà."

Hắn cúp điện thoại, thở phào một hơi: "Tony được nộp tiền bảo lãnh rồi."

"A!" Dì Tô Thiến và Connie đứng lên vui vẻ chúc mừng.

Tống Á đứng dậy, nhìn qua cửa sổ quan sát một chút đường đi bên ngoài, dường như không có bóng dáng của phóng viên. Hắn cầm di động lên, đi ra ngoài cửa với Hayden.

"Cháu không cùng dì đi đón Tony về à?" Dì Tô Thiến hỏi.

"Tony đã lập được công hay sao, mà còn muốn được mọi người nghênh đón..." Tống Á độc miệng: "Bây giờ cháu còn phải đi dọn bãi chiến trường cho anh ấy đây."

Đừng nhìn việc phụ nữ da đen ở Nam Chicago tuy ngoài miệng thì luôn mắng chửi lũ con trai luôn ở bên ngoài gây chuyện thị phi, nhưng quan điểm của bọn họ về việc tuân thủ luật pháp không cao lắm. Đàn ông phạm tội bị bắt chính là do không may mắn, tránh khỏi trừng phạt chính là đáng chúc mừng. Nếu có thể cầm tiền về nhà chính là ở bên ngoài sống rất tốt, những người phụ nữ này mặc kệ vấn đề những số tiền kia được kiếm ra như thế nào...

Đến bãi đỗ xe ngầm, Hayden ngồi trên xe, Tống Á đội mũ lưỡi trai lên, gần như nằm thẳng cẳng ở ghế sau. Hắn cẩn thận quan sát kính chiếu hậu. Đám paparazi khi theo dõi người nổi tiếng thường sẽ cưỡi motor, như vậy chúng có thể tự do di chuyển khắp phố lớn ngõ nhỏ. Vẫn may là không phát hiện tung tích của chúng ở quanh đây.

Hayden cố ý đi vài vòng, rồi mới ngừng xe ở dưới lầu của văn phòng luật sư Lockhart và Gardner.

Bọn họ thận trọng là lẽ đương nhiên. Luật sư biện hộ Alicia Floch mà Claire giới thiệu là vợ của công tố viên trưởng Peter Floch, chồng là người lãnh đạo trực tiếp của nhóm công tố viên, vợ lại là luật sư biện hộ, rõ ràng là một vụ làm ăn chắc cú.

Tất nhiên, chỉ nộp tiền bảo lãnh vẫn không đủ. Phiên điều trần sắp diễn ra mới là sự kiện chính. Bằng việc bảo lãnh đưa Tony ra tại ngoại một cách dễ dàng, Alicia đã chứng minh thực lực của mình. Bây giờ đã đến lượt Tống Á chứng minh thực lực của mình với đối phương. Loại giao dịch này không phải chỉ cần trả cho họ một chút tiền công biện hộ là xong.

Tống Á và Hayden gặp mặt đối phương trên danh nghĩa là đối tác. Họ đã gặp mặt Alicia và Will Gardner trong văn phòng Lockhart và Gardner.

"Xin chào! Ngôi sao nổi tiếng..."

Will Gardner là một người đàn ông da trắng đẹp trai khoảng ba mươi tuổi, tính cách cởi mở, rất giàu tình cảm. Anh ta trông giống với một doanh nhân thành đạt ở phố Wall hơn là một người luật sư nghiêm nghị lạnh lung, thích đi theo những khuôn mẫu.

"Xin chào, Will, chào cô, Alicia." Tống Á bắt tay với từng người.

Alicia Floch khoảng ba mươi tuổi, dáng người cân đối, trang điểm và ăn mặc phối hợp hoàn mỹ không chút khuyết điểm như trong các sách dạy chuyên ngành. Cô có một mái tóc dài màu hạt dẻ xinh đẹp, nụ cười chuyên nghiệp luôn nở trên khuôn mặt thanh tú của cô.

"Tony về đến nhà chưa?" Will chỉ vào ghế sofa: "Mời ngồi."

"Bây giờ chắc là đã về, cảm ơn anh Will." Tống Á và Hayden ngồi xuống.

"Cậu nên cảm ơn Alicia thì hơn."

"Đương nhiên." Tống Á mỉm cười với Alicia.

"Không có việc gì thì tôi ra ngoài trước. Tôi còn phải chuẩn bị kịch bản biện hộ cho phiên toà tuần sau..." Alicia ôm hồ sơ tạm biệt.

"Bây giờ chúng ta có thể nói về kế hoạch thu mua của cậu được chưa?" Will thay Alicia mở cửa, sau đó trở về ngồi vào ghế đối diện Tống Á.

"Vâng, công ty A+ Records chuẩn bị thu mua công ty Warren Brothers ở New Jersey. Vấn đề bây giờ là chủ sở hữu khối tài sản, công ty đầu tư AW, đã gặp phải sự ngăn trở của công đoàn ở địa phương..."

Tống Á lần lượt kể rõ tình hình.

Trên đời này không có bữa cơm trưa nào là miễn phí. Vì giúp Tony thoát tội, Tống Á phải giao án thu mua cho văn phòng luật tổng hợp của Alicia, nếu như thu mua thành công, về sau các vấn đề pháp lý của A+ Records cũng sẽ giao hoàn toàn cho bọn họ. Goodman đánh mất một món tiền lớn cũng không dám nói gì, ai bảo anh ta không dám ra hầu tòa.

Hai bên thương lượng ra một phương án thu mua sơ lược. Thù lao mà văn phòng luật sư Lockhart và Gardner nhận được sẽ là 5% giá thu mua. Sau đó, họ còn được 100.000 đô được trả bởi công ty đầu tư AW. Tống Á cũng sẽ trả cho họ một tỷ lệ nhất định làm phần thưởng.

"Vậy thì cứ làm như những gì đã nói, ngày hai mươi hai tháng hai chúng ta sẽ gặp nhau ở bang New Jersey."

Hợp đồng fax cho Goodman xem xét xong, hai bên ký tên, Will chủ động đưa tay ra.

"Gặp ở New Jersey."

Ngồi trên xe của Hayden, Tống Á nói: "Về phòng thu âm đi." Hắn mệt mỏi cau mày lại, hai ngày nay không được ngủ, tiến trình thu âm ca khúc mới cũng bị chậm trễ: "Anh tăng thêm một chút áp lực với SBK đi."

"Yên tâm, tôi sẽ khiến cho bọn họ mau chóng trả tiền." Hayden chạy xe đến bãi đỗ xe dưới lầu phòng thu âm.

Ở phía bên kia con đường, hai phóng viên da trắng mặc áo da ngồi trên xe mô-tô, thấy Tống Á xuống xe, bèn cầm máy ảnh và máy quay phim xông đến ấn loạn, vừa chụp miệng vừa nói không ngừng.

"Xin chào, APLUS! Nghe nói anh trai cậu đã được bảo lãnh, cậu đã gặp được anh ấy chưa?"

"Khẩu súng kia rốt cuộc là của ai? Của cậu ấy hay là của Lowry Bé?"

"Nghe nói chính người anh làm tùy tùng cho Lowry Bé của cậu đã giành cơ hội phát hành ca khúc đầu tiên về cho cậu đúng không?"

"Cậu đã từng làm tùy tùng của Lowry Bé sao? APLUS!"

"Này! Hãy hát cho chúng tôi nghe một lần được không?"

"Nhìn vào ống kính cười một cái đi, APLUS!"

"Bọn paparazzi đáng chết." Hayden che chắn cho Tống Á đi vào trong nhà: "Đừng để ý đến bọn họ, những phóng viên này đều dựa vào việc chọc giận ngôi sao để kiếm tiền."

"Tôi sẽ không đâu."

Tống Á cũng chẳng thèm để ý tới mấy lời nói xằng bậy của đám phóng viên đó. Hắn đi lên tầng, một mình đi vào phòng thu âm. Vốn hắn muốn lập tức bắt đầu thu âm ca khúc để đuổi theo tiến độ nhưng đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi: "Tôi đi ngủ trước, đừng để cho bọn họ quấy rầy tôi." Hắn nói với Aiur.

Về tới văn phòng làm việc, hắn mặc nguyên bộ quần áo nằm trên ghế sofa, đi vào giấc rất nhanh chóng.

Lần này hắn ngủ rất ngon. Khi Tống Á đang ở trong mộng chiến đấu kịch liệt với Halle, đột nhiên bên ngoài tòa nhà vang lên mấy tiếng súng làm hắn thoáng cái tỉnh táo lại.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hắn lao ra khỏi văn phòng lớn tiếng hỏi.

"Tiếng súng vang lên ở hướng gần điểm bán hàng của GD." Aiur ghé ra cửa sổ nhìn quanh trả lời: "Không phải là đoạt địa bàn, thì là bị cảnh sát càn quét thôi. Không sao, cậu cứ tiếp tục ngủ đi, loại chuyện này thường hay xảy ra mà."