90 Chương 90: Trung gian

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai

Để thay đổi luật sư cần phải có sự đồng ý của Tony. Nhờ có sự đấu tranh của Goodman, Tống Á đã được thăm hỏi Tony vào lúc mười giờ sáng.

Trong phòng nói chuyện của cục cảnh sát, Tống Á nhìn Tony cũng ủ rũ như Lowry, trong lòng dâng lên cảm giác bực bội, ước gì mình có thể khuyên được Tony phấn chấn lên. Bỏ qua những lời khuyên nhủ đã chuẩn bị sẵn từ trước, Tống Á trực tiếp đưa giấy ủy quyền luật sư và bút tới trước mặt Tony: "Ký đi."

Sau khi Tony ký xong, Tống Á lấy lại rồi đưa cho Goodman.

"Đó là cái gì vậy?" Lúc này Tony mới mở miệng hỏi.

Tống Á cười nhạo sự tin tưởng một cách mù quáng của Tony: "Goodman sẽ đấu tranh trong vụ kiện này, anh lại muốn thừa nhận súng là của anh sao?" Hắn nói sơ qua chuyện nghi án mưu sát bằng khẩu súng cho Tony nghe.

"Tao không thể làm kẻ phản bội được." Tony khó xử nhìn về phía Tống Á.

Tống Á tức giận tới mức trực tiếp đứng dậy rời đi: "Vậy anh cứ chờ xem."

Sau khi ở bên ngoài chờ hơn mười phút, Goodman đi ra, ông ta an ủi: "Bên công tố chỉ cho rằng khẩu súng kia có thể liên quan với án mưu sát, chỉ là có thể thôi..."

"Thế nhưng bây giờ không thể thay đổi được khẩu cung, nếu như về sau thật sự tra ra có liên quan, vậy thì đời này của Tony không phải là sẽ kết thúc rồi hay sao?" Tống Á ít nhiều vẫn có khái niệm cơ bản về pháp luật.

"Cậu nói những thứ vô dụng này làm gì, Tony không muốn đổi khẩu cung. Cậu ta là người ủy thác cho nên có quyền quyết định cuối cùng, là Tony chứ không phải là cậu." Goodman lập tức nói rõ tình huống: "Trong vòng bốn tám giờ, bên công tố cần tiếp tục đưa ra thêm chứng cứ buộc tội, bằng không đến thời gian đấy chúng ta vẫn có thể bảo lãnh cậu ta ra ngoài. Đương nhiên, nếu như bên công tố đưa ra được chứng cớ mới, vậy thì rắc rối rồi..."

"Rắc rối như thế nào?"

"Vô cùng, vô cùng rắc rối đấy. Thậm chí có thể cậu còn phải thuê một luật sư ra tòa biện hộ." Goodman nói: "Bên công tố đã đưa ra lời buộc tội, thì chắc chắn họ sẽ có hành động. Bốn tám giờ sau họ sẽ tổ chức một phiên điều trần, đến lúc đó chắc chắn họ sẽ đưa ra chứng cứ mới, cho dù chứng cứ đó chưa đủ để buộc tội đi nữa. Nếu như luật sư biện hộ mà cậu thuê có thể chứng minh chứng cứ công tố viên cung cấp không đủ mạnh, chúng ta cũng có thể nộp tiền bảo lãnh."

"Ông không lên tòa sao?" Tống Á kinh ngạc nhìn Goodman.

"A..." Mặt của Goodman lộ vẻ khó xử, hỏi lại: "Cậu cảm thấy trình độ của tôi như thế nào?"

"Cá nhân tôi không cũng không hiểu rõ lắm, nhưng một năm nay ông đã giúp tôi rất nhiều. Hayden và Tống A Sinh đều đánh giá về ông rất cao..." Tống Á nói thật lòng.

"Cậu cho rằng tại sao tôi lại phải lưu lạc đến phố người Hoa để mở văn phòng luật sư, làm dịch vụ tư vấn pháp luật ba lăm đô một giờ? Cũng bởi vì tôi mà ra tòa, thì vụ án đó tuyệt đối là thê thảm..." Goodman cười khổ: "Tôi vừa ra tòa thì như thay đổi thành một con người khác vậy, chỉ có thể làm trở ngại chứ không giúp được gì."

"Được rồi, vậy..." Tống Á nhìn đồng hồ: "Tám giờ tối hôm qua Tony bị bắt. Đến giờ đã là mười bốn giờ trôi qua, như vậy chúng ta chỉ còn có ba mươi tư giờ nữa thôi."

"Cũng không hẳn là như vậy. Phiên điều trần sẽ diễn ra vào mười giờ sáng ngày mai, cho nên chỉ còn lại hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà thôi." Goodman nói: "Tìm luật sư biện hộ thật giỏi vào, APLUS."

Tống Á thở dài: "Thật sự là phiền phức..."

Về đến nhà, dì Tô Thiến đã biết tin từ chương trình tin tức buổi sáng ở địa phương, ngược lại cũng không kích động lắm mà đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc.

Khi ở đồn cảnh sát Tống Á chỉ chợp mắt được một chút nên bây giờ hắn rã rời nằm ra sofa. Chuông điện thoại gần như réo suốt đêm. Hắn bấm điện thoại gọi lại cho từng người.

"Các cậu cũng thấy tin tức rồi đúng không? Thật đúng là chuyện xấu thì truyền xa nghìn dặm mà." Người nghe là nhân viên tuyên truyền của Colombia Records: "Tôi không sao, chuyện này không có liên quan tới tôi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này."

"Hayden, người trợ lý đại diện William Morris của tôi, cái người có quan hệ với giới thượng lưu ở Chicago, có thể nhờ ông ta giúp đỡ một chút không? Đúng, phiên điều trần sắp bắt đầu rồi, ngoài ra tôi cần một luật sư biện hộ, tôi cần người giỏi nhất."

"Xin chào, Milla... Em đã về Los Angeles chưa? Anh xin lỗi, buổi tối anh có chuyện rất quan trọng, không có thời gian để gọi điện thoại lại cho em."

Giọng nói nũng nịu của Milla từ trong loa truyền tới: "Em nhớ anh, anh có thể đến Los Angeles thăm em không?"

"Bây giờ không được." Bây giờ Tống Á làm gì có tâm trí nào nghĩ tới chuyện này: "Anh đã hai lần đến công viên Yellowstone và Fiji, có nhớ không? Lần này đến lượt em rồi đấy, anh cũng đâu phải là trai bao."

"Người ta phải quay phim, bận rất nhiều việc mà..." Milla làm nũng: "Tất cả mọi người gửi gắm hy vọng vào bộ phim này của em. Người đại diện không cho mẹ em nhận quảng cáo và phim điện ảnh mới, tất cả phải chờ sau khi bộ phim 'Trở lại eo biển xanh' được công chiều rồi mới có thể nói tiếp."

"Anh cũng bận rất nhiều việc."

"Anh đâu có bận?"

"Anh bận nhiều việc thật mà."

"Hừ! Anh không yêu em!"

"Anh yêu em, Milla, nhưng bây giờ anh thật sự rất bận."

"Không yêu em, không yêu em! Anh đối xử với em không tốt!"

"..."

Milla không buông tha, Tống Á dứt khoát cúp điện thoại: "Tôi bây giờ chưa đủ phiền sao, thật đúng là!" Hắn lại bấm gọi cho Roberto Clayville: "Xin chào, Robert, tôi không sao, cảm ơn đã quan tâm. Công ty đầu tư AW đang sốt ruột sao? Ha ha, rất tốt, tôi đang muốn lừa bọn họ một thời gian, chờ cho lễ trao giải Grammy kết thúc rồi nói sau... Không còn cách nào khác cả, nếu như trong thời gian này bọn họ tìm được một mối làm ăn khác thì tôi cũng chịu. Với tôi mà nói lần thu mua này vốn là có chút vượt quá khả năng của mình... Đúng, nhuận bút SBK vẫn chưa thấy đâu cả."

"Tony sẽ phải ngồi trong tù bao lâu?" Dì Tô Thiến xuất hiện, đưa một vài bộ quần áo của Tony cho Tống Á: "Con tìm cách đưa cho nó cái này đi."

"Sao dì còn bình tĩnh hơn con vậy, dì Tô Thiến."

"Dì thấy sự việc kiểu này nhiều lắm rồi. Bọn thanh niên da đen ở Nam Chicago phần lớn đều đi trên con đường này, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

Dì Tô Thiến ngồi xuống ở bên cạnh, ôm lấy hắn: "Ở trong tù nói không chừng Tony còn có thể sống qua năm hai mươi lăm tuổi." Bà lau nước mắt.

Tống Á gượng cười.

Hayden không trả lời điện thoại, mà là tự mình đến nhà: "Người trợ lý đại diện đã hỏi qua đồn cảnh sát ở Chicago mà ông ta có quan hệ. Khẩu súng kia đúng là có chút rắc rối. Ông ta đề nghị cậu đi đến cửa chính trị gia." Hayden kéo Tống Á vào phòng ngủ, đóng cửa lại, nhỏ giọng nói.

"Tìm chính trị gia can thiệp vào tư pháp?" Tống Á vô thức cảm giác chuyện càng ngày càng nghiêm trọng: "Khẩu súng kia là như thế nào? Lowry Bé thật sự là nghi phạm giết người?"

"Chắc có lẽ là không, nhưng cậu biết đấy, súng ống lưu động rất nhiều trong thế giới ngầm Nam Chicago. Loại súng lục đó vài chục đô là có thể mua được một con, ai biết được lúc trước đã dùng để làm gì..." Hayden trả lời: "Không phải là cậu quen biết nghị viên Underwood sao? Người trợ lý đại diện đề nghị cậu tìm vợ của ông ta xem sao, cậu thử quyên góp chút tiền cho tổ chức từ thiện của cô ta xem... Chắc sẽ có hiệu quả."

"Vợ của Underwood, Claire?"

Tống Á nhớ đến thân phận cò mồi của vị phu nhân trẻ, tiền và quyền, quyền và tiền...

"Đúng vậy, người trợ lý đại diện nói, bây giờ quan trọng nhất là phải biết được chứng cứ mà công tố viên đang nắm giữ là cái gì. Nếu như chứng cứ vững vàng, Tony sẽ phải thay đổi khẩu cung trên tòa, bằng không hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi. Đó cũng không phải can thiệp vào tư pháp, chỉ đơn thuần là hỏi thăm một chút mà thôi." Hayden cảnh cáo.

"Được rồi, giúp tôi chuẩn bị cho buổi gặp mặt với Claire..." Tống Á lấy ra tờ séc: "Ký bao nhiêu thì phù hợp?"

Năm giờ chiều, Tống Á và luật sư biện hộ sau khi nói chuyện cả một buổi chiều, thì thời gian đếm ngược tới thời điểm diễn ra phiên điều trần chỉ còn lại mười bảy giờ. Hắn đích thân đến thăm tổ chức từ thiện của Claire.

Claire gặp hắn ở phòng làm việc của mình: "Cảm ơn cậu ủng hộ sự nghiệp vì nữ quyền của chúng tôi." Cô ta đưa tấm séc một trăm nghìn đô cho một người phụ nữ da trắng trung niên: "Cô đi ra ngoài trước đi."

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người: "Lần trước nói chuyện với phu nhân về Nam Phi, khi trở về tôi đã suy nghĩ thật lâu. Thật vậy, bình đẳng về chủng tộc không thể được đặt cao hơn bình đẳng về giới, phát ngôn của lãnh đạo cao cấp ANC là hoàn toàn sai lầm, tóm lại... tôi quyết định ủng hộ cho cả hai bên, đây cũng là thái độ cá nhân của tôi." Hắn nói rất hay.

Claire nhìn hắn cười đầy ẩn ý: "Vào lúc này sao? Buổi sáng tôi xem tin tức, trong đó có nhắc đến cậu."

"Đương nhiên, bây giờ anh trai của tôi là Tony đang gặp rắc rối, tôi..."

"Aha..." Claire giơ tay, không cho hắn nói tiếp: "Chúng ta không thảo luận vấn đề này, được không nào? Nếu như cậu là vì chuyện kia mà đến, tôi sẽ không nhận tiền cậu quyên góp." Cô ta mở cửa phòng làm việc ra, làm bộ muốn gọi nhân viên công tác vừa rồi đi vào.

"Không có, tuyệt đối không có." Tống Á vội vàng cam đoan.

Claire quay đầu lại nhìn hắn, nở nụ cười nhã nhặn, đóng cửa lại.

Hai người tiếp tục trò chuyện về một số vấn đề nữ quyền và nạn đói châu Phi. Tống Á cảm giác thời gian trôi qua vùn vụt, hắn bất giác nhìn đồng hồ, sáu giờ, cách thời điểm diễn ra phiên điều trần chỉ còn mười sáu giờ.

"Thật ngại quá, cứ nói đến mấy chuyện như thế này thì tôi lại nói mãi không dừng lại được..." Claire đứng lên, vươn tay ra.

"A, không sao, tôi cũng cảm thấy rất hứng thú với vấn đề nạn đói châu Phi." Tống Á che giấu nỗi thất vọng trong lòng, bắt tay với cô ta rồi nói tạm biệt.

"A, đúng rồi, chuyện kia của cậu... Có lẽ tôi có thể giới thiệu một luật sư biện hộ ưu tú."

Claire như nhớ đến cái gì đó, từ trong ngăn kéo lấy ra một danh thiếp đưa qua: "Hy vọng có thể giúp ích được cho cậu."

"Cảm ơn, cảm ơn phu nhân Claire."

Tống Á tiếp nhận danh thiếp, rời khỏi văn phòng làm việc của Claire: "Văn phòng luật sư Lockhart và Gardner, Alicia Floch?" Hắn nhìn danh thiếp trong tay nói thầm.

avataravatar
Next chapter