webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantasi
Peringkat tidak cukup
698 Chs

Chương 29: Kế hoạch tương lai

Editor: Nguyetmai

Sau khi Nghị viên Underwood trả lời xong câu hỏi của phóng viên, ông cùng đoàn người trong đó có cả hiệu trưởng đi tham quan trường học. Những người còn lại lần lượt ra về, Tống Á nhân cơ hội này để nói chuyện với Tiến sĩ Michelle về vấn đề lựa chọn trường đại học.

"Ngoài việc đảm bảo về thành tích học tập ra thì cậu cũng phải tham gia một số hoạt động xã hội. So với người bình thường, cậu đã có được ưu thế rất lớn rồi. Cậu chỉ cần không cho bên ngoài thấy hình ảnh của một thiếu niên bụi bặm đường phố là được."

"... Thật ra thì cũng không mấy liên quan. Những hành vi tiêu cực của các thanh thiếu niên hiện nay rất dễ được thông cảm. Mọi người đều thích siêu nhân, cũng thích các câu chuyện về một người bình thường bị nhiễm phải thói hư tật xấu, sau đó tự mình vực dậy, tự mình cứu lấy mình. Điều này không mâu thuẫn cho lắm. Thực ra những người trong câu chuyện ấy chính là có nghị lực vượt trội mới có thể chiến thắng bản thân mình, cũng như siêu nhân vậy. Nhưng đó là chuyện trong tương lai, chứ còn đối với việc cậu muốn xin vào trường danh tiếng thì chúng không giúp được gì đâu."

"Đừng vội vã tốt nghiệp sớm, thay vào đó cậu nêm dành thời gian dùng để tích lũy lý lịch của mình cho đẹp một chút."

"Các hoạt động chính trị thì phải thật thận trọng. Về mặt hoạt động, cậu có thể tích cực tham gia các hoạt động công ích. Những hoạt động này chúng tôi thường xuyên tổ chức và có thể cho cậu tham gia. Đương nhiên trước đó cậu phải tự mình cố gắng."

"Gần đây chúng tôi có hoạt động viết bài luận gửi thư cho Nelson Mandela dành cho thanh thiếu niên. Cậu có thể viết thử xem sao. Không cần sợ sai, cứ gửi trực tiếp cho tôi, tôi sẽ kiểm tra cho cậu trước. Nếu như quan điểm của cậu xuất sắc thì có thể được chọn tham gia vào chương trình dành cho thanh thiếu niên của chúng tôi ở Nam Phi... Vẫn là câu nói kia, những công việc này sẽ là điểm nhấn đẹp trong sơ yếu lý lịch của cậu. Cho dù là một tổ chức ủng hộ nhân quyền hay là Đảng chính trị đều rất sẵn lòng trao cơ hội cho một người Mỹ gốc Phi như cậu."

Vừa đi vừa nói chuyện, Tống Á tiễn Michelle đến bãi đậu xe rồi mới nói lời tạm biệt. Hắn cảm thấy mình đã tạo được ấn tượng đầu tiên khá tốt đối với cô bởi vì cô rất tỉ mỉ cung cấp cho hắn một vài gợi ý thích hợp.

Ngồi trên chiếc Dodge Dynastry của Hayden, " Hôm nay cậu phát biểu vô cùng tuyệt vời!" Hayden thở dài nói: "Tôi lúc bằng cậu bây giờ chắc không làm được những điều này đâu".

" Chúng ta rất tự hào về cháu, cháu trai." Dì Tô Thiến ôm chầm lấy Tống Á.

"Cậu nhóc này sẽ trở thành nhân vật lớn đấy." Hayden phụ họa.

"Cảm ơn, tôi chỉ đọc theo bản thảo đã được soạn sẵn thôi, rất nhiều phần không phải là do tự mình viết." Tống Á khiêm tốn nói. Rất nhiều người xung quanh đều cho rằng hắn sẽ trở thành một nhân vật lớn. Mới vừa rồi lão Joe cũng đã nói những lời tương tự, nhưng cái này không có gì tốt để có thể dương dương tự đắc cả. Đến lúc không thể trở thành nhân vật lớn, thì Tống Á đúng là không biết giấu mặt vào đâu.

Hayden đang khởi động xe bỗng đột nhiên cười phá lên: "Vừa rồi những lời nói với Underwood là có người dạy cậu sao? Cái câu 'Tôi sẽ bỏ tiền ủng hộ ngài', ha ha, tôi chú ý thấy Underwood có chút sửng sốt, sau đó cười lớn, xem ra trong chuyện này ông ta cũng đã đạt được không ít lợi ích. Phải biết rằng người bình thường sẽ nói 'Tôi sẽ bỏ phiếu cho ngài', chứ không phải là 'Tôi sẽ bỏ tiền ủng hộ cho ngài'..."

"Không ai dạy cả..."

Tống Á móc ra từ trong túi cây bút cùng quyển sổ ghi chép: "Tôi chính là người như vậy, thật lòng ủng hộ thì bỏ tiền, chứ không có ý xấu. Này... Điền bao nhiêu là phù hợp?"

"Giới hạn cá nhân là 200 đô la, điền trên 100 đô la sẽ thích hợp hơn." Hayden trả lời.

Tống Á viết đúng con số 150 đô la, rồi ký tên, đem chi phiếu xé ra giao cho Hayden.

"Ngày mai tôi sẽ đưa đến phòng bầu cử của Underwood." Từ lần trước sau khi cùng Daniel thỏa thuận xong vụ giao dịch mười nghìn cộng thêm mười lăm nghìn đô đó, Hayden đánh giá Tống Á rất cao. Vì để phục vụ Tống Á tốt hơn, anh ta đã giao một số nghệ sĩ không đáng chú ý dưới tay mình quản lý cho người khác. Thỉnh thoảng anh ta sẽ nịnh bợ Tống Á một chút.

Tống Á tuy đối với Hayden cũng rất hài lòng, nhưng 10% hoa hồng thì vẫn là một con số khá lớn, "Các hợp đồng tiếp theo không nên tăng thêm 10%..." Tống Á nhìn vào sau gáy Hayden khi anh ta đang lái xe, âm thầm tính toán.

"Cậu gần đây có ý định viết một ca khúc mới hay chưa?" Hayden nói.

"Không có..." Thiên khải không xuất hiện, Tống Á có ca khúc cái rắm ấy, trong lòng hắn cũng có chút xấu hổ, nếu thiên khải chỉ xảy ra một lần duy nhất thì sao? Vậy cũng khá là phiền toái đấy. Liệu hắn có nên quay lại chỗ cũ không nhỉ? Nếu như lần trước không phải bị Connie dẫn đi cửa hàng second-hand, hắn cũng không thể viết được bài hát đó.

"Học phần cho học kỳ này của tôi đã tích lũy đủ rồi. Tôi định thời gian tới sẽ không tới trường thêm."

Tống Á lại hỏi: "Chuyện chuyển trường có vấn đề gì không?"

"Cái này..." Hayden chần chừ một lát, "Người da đen…à nhầm… trường học của người gốc Phi phần lớn đều không đáp ứng yêu cầu của cậu sao? Nếu sau này cậu muốn đến học trường của người da trắng, ngân sách dự phòng của cậu hình như là không đủ đâu".

"Tôi hiểu." Tống Á cũng biết yêu cầu của mình quá nhiều, "Anh tiếp tục tìm hiểu một chút nữa đi, giải quyết trước khi khai giảng học kỳ tới là được."

"Cháu muốn chuyển trường ư?" Dì Tố Thiến giật mình hỏi.

"Không phải cháu muốn chuyển trường." Tống Á trả lời: "Là chúng ta cùng nhau dọn ra ngoài, dọn ra khỏi khu phía Nam thành phố."

"Vì sao chứ?" Dì Tô Thiến vẫn chưa hiểu.

"Ngôi trường này chất lượng quá kém. Tony thì thôi học, Connie thành tích không tốt, còn cháu thì càng ngày càng... à… cái này… càng ngày càng kiếm được nhiều tiền. Nếu còn ở lại ngôi trường này lâu dài cháu sợ sẽ xảy ra chuyện. Dì cũng hy vọng Emily được học ở một ngôi trường tốt đúng không dì Tô Thiến." Tống Á nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một thùng xăng đang bốc cháy, bị vây xung quanh bởi đám đông đen kịt. Họ đang vừa nhóm lửa sưởi ấm, vừa uống rượu. Tuy trong trường học, mấy gã du côn nhóc con tạm thời hắn có thể đối phó, thế nhưng những kẻ ác thực sự sớm muộn gì rồi cũng sẽ chú ý tới hắn thôi. Vì một chút lợi, bọn họ chuyện gì mà chả dám làm. "Hơn nữa lão Joe mới vừa nói với cháu, qua một thời gian ngắn nữa, các băng đảng phía Nam thành phố này sẽ khai chiến. Nơi này càng ngày sẽ càng trở nên nguy hiểm."

"Khai chiến?" Hayden nghe không hiểu, "Ở nơi này á?"

"Là cuộc chiến giữa các băng đảng xã hội đen, đại khái là để tranh giành địa bàn". Tống Á có chút vui mừng vì hắn đã kiếm đủ tiền để kịp rời đi, "Hayden, anh giúp tôi mua một cái máy nhắn tin đi, sau này hãy liên lạc với tôi bằng điện thoại. Xe của anh còn quá mới nên anh cũng ít đi đi về về phía Nam thành phố một chút."

"OK, tôi hiểu rồi, kỳ thực thì mỗi lần lái xe đến chỗ cậu là tôi lại cảm thấy vô cùng bất an." Hayden vui vẻ nói.

"Chuyện lớn như vậy mà..." dì Tô Thiến có chút chần chừ, "Chúng ta sẽ dọn đi đâu? Hơn nữa đến lúc đó bộ phận cứu trợ…"

"Đừng nghĩ đến chuyện phúc lợi nữa.Về sau cháu sẽ nuôi cả nhà." Về kế hoạch trong tương lai, Tống Á đã sớm có tính toán. "Trước tiên chúng ta sẽ tìm một ngôi trường trung học phù hợp, sau đó thuê một ngôi nhà gần đó để sinh sống tạm thời. Sau đó cháu sẽ giúp Connie tìm một trường cao đẳng tại địa phương, chứ tìm trường đại học tốt thì cháu không làm được, vì không có đủ tiền."

"Cháu thật là một đứa con ngoan." Dì Tô Thiến cảm động ôm lấy Tống Á, khóc bù lu bù loa, "Dì đã sớm biết cháu khác hẳn những đứa NGer khác mà. Tony nó đi theo Lowry Bé lăn lộn lâu như vậy, một xu cũng chưa từng đưa được cho dì."

"Alexander là một cậu bé tốt bụng." Hayden tiếp lời, "Có thể làm những điều này cho gia đình thì không phải ai cũng làm được, kể cả người da trắng chúng tôi. Rất nhiều người mười tám tuổi rời nhà đến thành phố rồi lớn, từ đó không còn trở về nữa. Cha mẹ họ khi về già không còn sức khỏe nữa, đành phải vào viện dưỡng lão sống đến khi chết..."

"Có lẽ là vì cháu mang trong mình một nửa dòng máu của người Trung Quốc." Tống Á vỗ vỗ lưng dì Tô Thiến, bà quá nặng, nếu ôm lâu thêm một chút chắc hắn sẽ bị ngột thở mà chết mất.

"Vậy Ellie làm thế thế nào?" Dì Tô Thiến buông hắn ra, ngồi thẳng người, lau nước mắt giàn giụa trên mặt.

"Ellie? Dì làm sao biết chúng cháu..." Tống Á kinh ngạc.

"Hừ, Ellie ước gì toàn bộ thế giới đều biết nó là bạn gái của cháu, dì làm sao có thể không biết được tin tức đó chứ." Dì Tô Thiến đắc ý.

Tống Á thở dài, "Còn có thể làm sao được chứ, chắc là phải chia tay thôi. Dù sao thì sau này cháu cũng không học ở cái trường đó nữa."

"Thằng sở khanh!"

Dì Tô Thiến vỗ nhẹ vào cánh tay Tống Á, "Dì còn tưởng rằng cháu sẽ là thằng đàn ông đầu ra đầu, đuôi ra đuôi đấy."

"Giữa nam và nữ khi chưa có ràng buộc về hôn nhân, không phải chia tay là chuyện rất bình thường sao?"

Tống Á nhún nhún vai, "Nếu muốn trách cũng chỉ có thể trách một nửa dòng máu kia của mình là của người da đen." Hắn nghĩ thầm trong lòng.