28 Chương 28: Người mang đến điểm tích lũy

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai

Chiều thứ Sáu, sân vận động nhỏ của trường học hủy bỏ tất cả các hoạt động khác. Một bục đọc diễn văn bằng gỗ trang trí bằng huy hiệu trường được dựng lên. Hàng trăm chiếc ghế được xếp đối diện với bục đọc diễn văn. Bên cạnh bục cũng xếp một hàng ghế ngay ngắn chỉnh tề.

Tống Á ngồi ở hàng ghế gần cuối. Bên trái hắn là Hayden, bên tay phải là một phụ nữ người da đen trông rất trí thức. Cô là đại biểu tổ chức bình quyền Chicago cử tới, tên là Michelle, vốn là tiến sĩ luật, học lực rất khủng bố.

Ngay phía đối diện, nhóm giáo viên và nhân viên vẫn đang lục tục tìm chỗ ngồi. Tống Á thấy những gương mặt quen thuộc như dì Tô Thiến hay lão Joe cũng đã tới. Hiệu trưởng đứng trên bục phát biểu, yên lặng nhìn chăm chú tất cả mọi thứ xung quanh mình.

Tống Á vẫy tay ra hiệu với dì Tô Thiến cùng lão Joe, tay kia không tự chủ được siết chặt tờ diễn văn trong túi, cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

"Hít thở sâu, không cần quá lo lắng đâu, nói sai cũng không làm sao cả." Michelle rất nhạy bén nhìn ra thay đổi trong tâm trạng của Tống Á.

"Cảm ơn." Tống Á tươi cười với đối phương. Michelle là người của Đảng Dân chủ, cùng Đảng với ngài Underwood. Hai người đều là do hiệu trưởng giới thiệu tới, như vậy khuynh hướng chính trị của hiệu trưởng không cần nói cũng biết. Theo quy định, trường công phải giữ vững thái độ trung lập trong vấn đề chính trị. Theo đó thì kinh phí trường học, cơ sở hoặc tài nguyên không được liên quan tới các hoạt động tạo ảnh hưởng của quan viên chính phủ đang tuyển cử hoặc đảng phái hoạt động chính trị. Tuy nhiên sự kiện lần này không nhất thiết phải tính là một hoạt động chính trị, mặc dù đối với người làm chính trị mà nói đây là cơ hội tốt để ra mắt và lấy lòng cử tri người da đen.

Nhắc tới thì Tống Á chưa bao giờ được gặp mặt trực tiếp ông Underwood, hắn bèn nghển cổ tìm kiếm xung quanh. Ngoại trừ vị nữ trợ lý da đen kia cùng một vài phóng viên, Nghị viên Underwood vẫn là "thần long"* nghe thấy tiếng mà chưa thấy người.

(*)Trung Quốc có câu Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi ý chỉ việc một người hoặc một sự vật chỉ được nghe kể đến nhưng lại chưa được trực tiếp gặp mặt.

"Thưa các quý ông, quý bà..."

Hiệu trưởng nhìn đồng hồ, thấy thời gian cử hành đã đến. Sau khi hiệu trưởng mở lời, sân vận động bắt đầu trở nên yên tĩnh lại. Chờ tất cả mọi người ngồi xuống bắt đầu nhìn chăm chú lên bục phát biểu, ông ta mới tiếp tục nói mấy lời mở màn: "Hôm nay là một ngày đầy vinh dự đối với trường học của chúng ta và của em Alexander Tống..."

Ông nghiêng người về phía Tống Á ra hiệu, Tống Á cảm giác được ánh mắt của mọi người đều chuyển qua người mình, vội vàng đứng lên, nở một nụ cười tiêu chuẩn đã được tập luyện từ lâu.

"Để khẳng định thành tích của em trong âm nhạc, Hiệp hội Phát sóng Âm nhạc nước Mỹ quyết định tiếp nhận em trở thành hội viên. Đây cũng là học sinh đầu tiên của trường ta là thành viên của hiệp hội này, đồng thời còn là hội viên trẻ tuổi nhất của hiệp hội..." Hiệu trưởng nói tiếp.

Tống Á ngồi xuống.

"Trường chúng ta vốn đã có thâm niên nhiều năm về hoạt động các môn nghệ thuật, bồi dưỡng được những nhân tài mới. Để có được kết quả này không thể bỏ qua sự chăm chỉ, cần cù của các giáo viên trong công việc."

"Lần này tôi cũng muốn cảm ơn sự công nhận của BMI đối các học sinh của trường chúng tôi, cùng với Tiến sĩ Michelle từ Hiệp hội Bình quyền và Nghị viên bang Illinois ngài Underwood. Kỳ thị chủng tộc là một căn bệnh dữ, nó đã và đang khắc sâu ảnh hưởng tới mọi phương diện của xã hội Mỹ..."

"Sau đây xin mời đại diện của BMI lên phát giấy chứng nhận tư cách hội viên cho em Alexandre Tống..."

Sau khi hiệu trưởng nói xong, ông liền lui ra phía sau mấy bước, nhường lại bục phát biểu.

Một vị đại biểu tạp huyết (con lai giữa người da đen và da trắng) của BMI đứng lên sân khấu diễn thuyết: "Thưa quý bà và quý ông, tôi là người đại diện thay mặt cho BMI. BMI nhiều năm nay vẫn luôn dẫn đầu trong làn sóng đấu tranh chống lại nạn phân biệt chủng tộc. Trong thời đại mà sự phân biệt đối xử rơi vào tình trạng nghiêm trọng nhất, tôi đã có cơ hội trao tặng tư cách thành viên cho một loạt các nghệ sĩ người Mỹ gốc Phi... Hôm nay, tôi vinh dự là đại diện của BMI xin được phép trao chứng chỉ này cho Alexander Tống... "

BMI rất có kinh nghiệm trong việc xử lý những khủng hoảng. Họ không hề cử một người da trắng đến. Nếu làm như vậy, chính họ có thể sẽ trở thành mục tiêu bị công kích. Họ cũng cũng không cử một người da đen đến, như thế sẽ có vẻ có hơi bị cố ý quá, thành ra vị con lai da đen đời thứ ba này là một ứng cử viên rất tốt cho vị trí đại biểu.

Tống Á tiến lên, hai tay tiếp nhận giấy chứng nhận do người đó trao tặng, dưới khán đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay.

Sau khi vị đại diện này lui ra phía sau, đến lượt Hayden tiến lên bục, trao cho Tống Á một cái cúp bằng nhựa trong suốt: "Tôi đại diện cho tạp chí XXX (Một tạp chí có quan hệ truyền thông rất tốt với SBK), xin phép được trao Giải thưởng "Tác giả mới xuất sắc nhất nước Mỹ vào tháng Ba" cho Alexander Tống. Đây là hành động công nhận và khen ngợi việc cậu đã mang đến cho chúng ta một tác phẩm xuất sắc như 'Thrift Shop'."

Tống Á tiếp nhận cúp, Hayden nháy mắt mấy cái với hắn.

"Cảm ơn." Nhận cúp xong, Tống Á đứng ở trước bục phát biểu, đặt cúp cùng giấy chứng nhận lên bàn, lấy tờ diễn văn trong túi ra.

"Cảm ơn sự công nhận của BMI và cả lời khen ngợi của tạp chí dành tôi. Thưa quý vị, tôi sinh ra và lớn lên tại đây, là con trai trong gia đình đơn thân nghèo như bao người khác. Tôi muốn cảm ơn chế độ của xã hội Mỹ đối với tôi..."

Nói một hồi, hắn dần dần cảm thấy thả lỏng. Trong khi đọc bản thảo hắn còn vừa có thể phân tâm ra để quan sát đủ loại cảm xúc trên mặt người nghe.

Daniel nói rằng nếu hắn muốn lý giải phương thức hoạt động của toàn bộ xã hội Mỹ vận hành như thế nào thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để thực nghiệm.

Daniel nói, muốn trở thành một "người cung cấp điểm tích lũy" thì thời khắc này chính là lúc hưởng thành quả cho sự chăm chỉ của hắn.

Hắn ngẫu nhiên cho hiệu trưởng một cái lý do để "Chống lại kỳ thị chủng tộc", cho hiệu trưởng một cái nguyên nhân để tổ chức "Hoạt động trao giải". Hắn mang lại điểm tích lũy, còn hiệu trưởng lại dùng cái lý do này để hợp pháp hóa cho một hoạt động chính trị. Hiệu trưởng đem đến điểm tích lũy cho Nghị viên Underwood cùng Tiến sĩ Michelle. Mà sự trợ giúp của Nghị viên Underwood cùng Tiến sĩ Michelle lại tạo áp lực cho BMI, tất cả giống nhau đều là người cung cấp điểm tích lũy.

Có lẽ, đây chính là bản chất cách vận hành của xã hội.

"Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn giáo viên dạy Âm nhạc của tôi..." Tống Á nói, kiểm soát các cơ mặt để nở một nụ cười cảm kích đối với giáo viên Âm nhạc đang ngồi phía dưới. "Trong lúc em còn tràn ngập hoài nghi đối với âm nhạc thì chính cô là người đã dành sự quan tâm cùng sự nghiêm khắc của mình để một lần nữa tiếp cho em lòng tin, để cho em có thể kiên trì đi trên con đường tràn đầy chông gai này. Chính cô là người đã cho đứa trẻ nghèo như em có được nhiều cơ hội, để cho em có cơ hội chuyên tâm sáng tác ở trong phòng nhạc cụ của trường".

Khi đọc những điều này, dưới sân khấu tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn chăm chú về phía giáo viên Âm nhạc, trong ánh mắt đều là tán thưởng. Trên môi họ nở một nụ cười có độ cong như được đúc từ một khuôn. Hành động này tựa như một loại 'Nghi lễ' biểu thị sự ngầm thừa nhận của xã hội. Không cần biết nội tâm họ đang nghĩ gì, biểu hiện bên ngoài của họ nhất định phải phù hợp với hành vi của số đông.

Giáo viên Âm nhạc đã giúp hắn, hắn cũng trao lại cho cô những điểm tích lũy. Không biết về sau cô có định dùng điều này để kiếm thêm lợi lộc gì về cho mình không. Có lẽ nó sẽ trở thành yếu tố giúp thăng tiến hoặc là mang đến một cơ hội nào đó. Tất nhiên, những việc đó đều không liên quan đến hắn.

"Tôi cũng muốn cảm ơn giáo viên môn Toán của mình." Tống Á đưa ánh mắt hướng về phía bà cô thanh lịch dưới khán đài, "Nếu không có sự cổ vũ và trợ giúp của cô, có lẽ em cũng sẽ giống như những đứa trẻ hư hỏng, dùng tuổi trẻ để ăn chơi đua đòi, tiếp xúc với xã hội đen, tiếp xúc với ma tuý. Em nhớ sau khi cô cho em điểm tuyệt đối, tất cả mọi người đều gọi em là APLUS. Biệt danh mà mọi người đặt cho này khiến em rất tự hào, cho nên em đã dùng biệt danh A+, APLUS để ký tên dưới tác phẩm..."

Bà giáo nhìn hắn, hốc mắt dần ướt, trong ánh mắt tràn đầy từ ái, một mực khẽ gật đầu. Có lẽ điểm tích lũy mà hắn trao đã khiến những người thầy cô này cảm thấy thỏa mãn với chính mình.

"Con còn phải cảm ơn dì, dì Tô Thiến..." Hắn đưa ánh mắt chuyển hướng sang dì Tô Thiến.

Dì Tô Thiến đối với mấy loại nghi lễ mà tầng lớp cao cấp quen thuộc này lại không biết gì cả, bà kích động chỉ vào Tống Á đang đứng trên sân khấu, dùng giọng Rap trời ban nói với người bên cạnh: "Đây là con trai của chị gái tôi, tôi nuôi nó từ nhỏ đến lớn..."

"Còn có, ông chủ của tôi, Joe, này BOSS..." Hắn nhìn về phía lão Joe.

Lão Joe mặc bộ vest sẫm màu, phong độ lịch lãm. Ông ta mỉm cười đứng dậy, hướng về bốn phía cúi đầu cảm ơn mấy cái.

Tất cả mọi người ở đây, đồng thời tạo nên một tràng vỗ tay với độ dài và âm lượng tiêu chuẩn. Những giáo viên trong trường cho dù trong lòng không thích những hoạt động tốn thời gian như thế này nhưng mỗi người cũng vẫn tạo ra một phản ứng không thể bắt bẻ, mà đây còn là trường trung học công lập có chất lượng dạy học bết bát nhất khu dân nghèo của người da đen.

"Tiếp theo tôi muốn cảm ơn Tiến sĩ Michelle, cô ấy luôn vì chúng ta cũng như con cháu đời sau của chúng ta đấu tranh chống lại nạn phân biệt chủng tộc cho cộng đồng người Mỹ gốc Phi…"

Hắn học theo hiệu trưởng, nghiêng người sang, nhìn về phía Tiến sĩ Michelle.

Tiến sĩ Michelle đứng lên chào hỏi. Nghị viên Underwood không biết từ lúc nào đã ngồi xuống trên chiếc ghế ngoài cùng. Dưới sân khấu phóng viên và đèn flash bắt đầu làm việc.

"Cuối cùng, tôi nhất định phải cảm ơn một người, người mà nhiều năm nay vẫn luôn vì cộng đồng mà cống hiến." Tống Á bắt đầu đọc lời ca tụng mà văn phòng tranh cử của Underwood đã cung cấp. "Cám ơn ngài, Nghị viên Underwood!" Lời cuối, hắn nói đầy xúc động.

Dưới sân khấu tiếng vỗ tay kéo dài và tăng lên trên diện rộng.

Underwood đứng lên, mỉm cười và vẫy tay. Ông ta có chiều cao trung bình, dáng người hơi mập nhưng rắn chắc, ánh mắt thâm thúy kiên định, mang theo khí chất bá đạo đặc biệt nhưng vẫn ẩn chứa sự ôn hòa. Tống Á chưa từng thấy ông ta, nhưng chỉ nhìn một lần là cũng đoán được thân phận, tóm lại, hắn khẳng định rằng đây là một nhân vật lớn.

"Cảm ơn tất cả mọi người!"

Chờ tất cả kết thúc, Tống Á nhường lại bục phát biểu cho Michelle cùng Underwood. "Coi như tôi dâng cho hai người thêm một ít điểm tích lũy nữa nhé." Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Bài phát biểu của Michelle là một bài diễn thuyết tuyệt vời liên quan tới nạn phân biệt chủng tộc. Cô đưa ra dẫn chứng phong phú, từ Martin Luther King tới Nelson Mandela, từ toàn thế giới nói tới phía Nam Chicago. Tống Á nghe liền một mạch, dù không hiểu gì nhưng vẫn cảm thấy rất giỏi.

Cuối cùng, là Nghị viên Underwood lên diễn thuyết, ông ta diễn thuyết rất sinh động khôi hài, biết cách tạo bầu không khí, ở giữa còn xen kẽ một vài mẩu chuyện tự giễu.

Lần này dưới khán đài ngoại trừ ánh mắt cùng tiếng vỗ tay, còn có những tiếng cười vang lên để đáp lại Underwood mỗi khi ông ta tạo một trò cười nho nhỏ, cũng giống như các ánh mắt và tiếng vỗ tay, đó là những tràng cười vô cùng chuẩn mực.

Cuối cùng, Underwood tuyên bố một hạng mục về kế hoạch tài trợ của chính phủ đối với các trường học cần trợ giúp.

Lần này, tiếng vỗ tay vang lên như sấm động. Nhóm giáo viên đứng lên vỗ tay, nụ cười thì chân thật hơn trước.

Xem ra lần này vì ra mặt với truyền thông và để kiếm thêm phiếu từ người da đen, điểm tích lũy mà Underwood trao đi cũng không ít.

"Cảm ơn, cảm ơn."

Underwood bước xuống. Hiệu trưởng ra hiệu cho mọi người đứng thành một hàng dài, theo thứ tự lên bắt tay với Underwood. Máy quay tiến lên phía trước, bắt đầu quay chụp cận cảnh.

Một sự kiện vô cùng hoàn hảo.

avataravatar
Next chapter