"Quên mất một người quan trọng sẽ có cảm giác thế nào?"
"Không có cảm giác gì cả. Trong đầu trống rỗng, không thể nhớ rõ rất nhiều chuyện, mà không nhớ nổi cũng chẳng buồn phiền gì. Trái lại bây giờ chị cảm thấy rất tốt."
Hoắc Tam Nghiên rất thờ ơ.
Hứa Hi Ngôn lại cảm thấy rằng tuy người mất trí nhớ không có cảm giác gì, nhưng đối với những người thương yêu họ thì đó là một điều đáng sợ đến nhường nào.
Chắc chắn Diệp Tầm đã vô cùng đau lòng.
"Đúng rồi, chắc mấy ngày nữa chị sẽ đi làm."
"Ở đâu?"
"Thời đại Tinh Nghệ, làm lại nghề cũ của chị."
Hoắc Tam Nghiên không muốn mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi, mà muốn tìm một công việc để tự nâng cao bản thân. Cô đã vượt qua cuộc phỏng vấn của Đài truyền hình Truyền thông Thời đại Tinh Nghệ, phía bên kia thông báo rằng cô sẽ đi làm vào thứ Hai tới.
"Nhị sư huynh của em đồng ý không?" Hứa Hi Ngôn nhiều chuyện hỏi cô một câu.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com