C46
[Hồi Tưởng Quá Khứ Kỳ Anh]
Sau khi Triệu Tú lên ngôi, Y Nguyệt bỗng nhiên biến mất không dấu vết. Cả Hoàng cung náo loạn, ai nấy đều lo lắng tìm kiếm, nhưng cô như bốc hơi không dấu tích. Triệu Tú gần như phát điên, cậu ta không thể hiểu nổi tại sao chị gái mình lại bỏ rời cung điện một cách bí ẩn như vậy. Kỳ Anh cũng lo lắng không kém, a không hiểu lý do tại sao chị mình lại biến mất kỳ lạ như vậy. Điều kỳ lạ hơn là chỉ có Ân Hoà vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đến lạ lùng. Kỳ Anh hỏi Ân Hoà nhưng anh ấy cũng không trả lời, ánh mắt anh ấy như ẩn chứa một bí mật nào đó. Kỳ Anh càng cảm thấy bất an.
Mấy ngày sau, một cơn bão tàn nhẫn đã ập tới, cuốn đi sự bình yên của Hoàng cung. Ân Hoà đã bị một tên kiếm khách kỳ lạ giết chết. Kỳ Anh phát hiện quá muộn, lúc đang nằm thoi thóp trên đống máu, Ân Hoà chỉ hấp hối nói ra tên thủ phạm đã giết hại anh là... Triệu Tú!!!
Kỳ Anh sốc đến mức gần như chết cứng. A không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy. Linh cảm tính mạng mình cũng đang bị đe doạ, a bèn lập tức viết lời mật thư viết bằng ký tự mật mã đặc biệt vào trong cuốn sách nhật ký cũ, cầu mong khi có ngày Y Nguyệt trở lại cô sẽ đọc được và tìm đến chỗ a. A lập tức trốn khỏi Hoàng cung đi tới nơi phía sâu góc trong đỉnh núi, nơi địa phận hiểm khốc khó tìm được a tìm thấy đã từ lâu khi còn bé ở đó trốn chú ẩn, tin rằng Triệu Tú sẽ không bao giờ tìm thấy được.
Kỳ Anh đã sống suốt mười năm chui lủi ở đó cho đến khi một ngày a đã không thể ngờ được mình đã có thể gặp lại Y Nguyệt. Khi đó a đã kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho chị gái mình và cùng chị mình đi về Hoàng cung Labyrinth để chuẩn bị cho trận chiến đối mặt với Triệu Tú lần cuối cùng.
[Kết Thúc Hồi Tưởng Quá Khứ]
Y Nguyệt và Triệu Tú đứng đối mặt nhau, không khí giữa hai người như bị điện giật, căng thẳng và ngột ngạt. Y Nguyệt lao vào đánh, kiếm của cô chém xuống như một tia chớp, nhưng Triệu Tú chỉ lé tránh, cậu ta chưa lên một đường kiếm nào. Cậu ta đã từng cầm kiếm đối đầu với bao nhiêu đối thủ, từ nam cho đến nữ, từ già đến trẻ, từ người yếu kém cho đến sát thủ,.. kể cả với Ân Hoà và Kỳ Anh, những người anh em của mình, chưa có trận chiến nào cậu chịu nương tay với bất kỳ ai.
Nhưng giờ cậu phải đối mặt với trận chiến không bao giờ mong muốn là với Y Nguyệt, chị gái của mình, người mà cậu chưa bao giờ từng chĩa kiếm vào dù chỉ một lần. Ánh mắt cậu ta nhìn Y Nguyệt chứa đầy sự đau khổ và tuyệt vọng, như muốn cô có thể hiểu được sự bất lực trong lòng cậu. Cậu ta không muốn giết Y Nguyệt, tình cảm của cậu ta dành cho cô vẫn còn rất lớn, nhưng cậu ta cũng không muốn bị cô giết chết.
"Hoàng tỷ sẽ không bao giờ giết được ta đâu," Triệu Tú nói, giọng nói cậu ta mang theo sự tự tin và một chút thách thức, ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào Y Nguyệt, như muốn đọc suy nghĩ của cô.
"Im miệng đi!!" Y Nguyệt hét lên, giọng nói cô chứa đầy sự căm phẫn, "Ngươi vẫn nhanh như mọi khi." Cô chạy nhanh về phía Triệu Tú, kiếm của cô chém xuống như một tia chớp, nhưng nhát kiếm chỉ dừng lại ngay trước mặt cậu ta.
"Hoàng tỷ!!" Kỳ Anh cũng nhanh chóng bước vào, ánh mắt a chứa đầy sự lo lắng và muốn bảo vệ chị gái mình.
"Kỳ Anh..." Y Nguyệt nhìn về phía em trai,
Kỳ Anh định lao vào giúp nhưng Y Nguyệt lên tiếng trước bằng giọng trầm: "Đừng can thiệp! Đệ đứng ở đó đi!"
Kỳ Anh: "Nhưng..."
Y Nguyệt: "Im lặng, không được cãi lời ta!" Cô biết rằng chỉ cần Kỳ Anh nhảy vào cùng, Triệu Tú có thể giết a ngay lập tức, cậu ta sẽ không chịu nương tay với Kỳ Anh.
Y Nguyệt định chạy lại chỗ Kỳ Anh thì một thanh kiếm chắn ngang trước người cô cản không cho cô đi.
"Cuộc trò chuyện của chúng ta chưa kết thúc đâu, ta sẽ rất cảm kích nếu như Hoàng tỷ tập trung vào ta thay vì tên khốn đó," Triệu Tú nghiến răng, giọng nói cậu ta chứa đầy sự tức giận và ghen tuông, ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào Kỳ Anh như muốn xé nát a.
Kỳ Anh hiểu ý và miễn cưỡng đứng ngoài nhìn Y Nguyệt và Triệu Tú tiếp tục lao vào cuộc chiến căng thẳng.
"Ta có thể giết được ngươi," Y Nguyệt chĩa mũi kiếm vào Triệu Tú nhưng cậu ta không hề nao núng.
"Ta biết Hoàng tỷ đang nói dối, lời nói của tỷ đang không đi đôi với hành động. Nãy giờ ta đã cố ý thử di chuyển chậm lại hơn và ta đã để ý được. Mỗi nhát kiếm của tỷ gần như chẳng hề chém một cách dứt khoát được vì Hoàng tỷ không thể giết ta được. Sau cùng... Hoàng tỷ vẫn yêu ta.. như một người em trai,"
"Hoàng tỷ, ta thực sự không muốn chiến đấu với tỷ nhưng nếu tỷ cứ lao về phía ta bằng lưỡi kiếm của tỷ thì ta có thể phải đánh ngất tỷ đi đấy."
"Hoàng tỷ hãy nên gạt bỏ quá khứ lại và sống tiếp cùng ta, ta vẫn sẽ thương yêu sủng ái tỷ như chưa từng có chuyện gì" Triệu Tú nói, giọng nói cậu ta chứa đầy sự van xin và mong chờ,
"Ta sẽ không bỏ Kỳ Anh lại đâu. Ta sẽ không bỏ lại người em còn lại của mình để ở cùng với một kẻ như ngươi," Y Nguyệt trả lời,
"Hoàng tỷ, Ta cũng là em trai của tỷ! Vậy tại sao tỷ luôn chọn Ân Hoà hay Kỳ Anh thay vì ta? Người luôn ở phía sau bảo vệ bên cạnh tỷ nhiều nhất," Triệu Tú hét lên, trừng mắt hận thù nhìn về phía Kỳ Anh,
Y Nguyệt vẫn tiếp tục cầm kiếm chém lấy Triệu Tú, nhưng nhát kiếm của cô không còn mạnh mẽ như trước
"Tại sao lúc nào Hoàng tỷ cũng thiên vị anh ấy thế?!" Triệu Tú hét lên,
"Vì Ân Hoà là em trai ta," Y Nguyệt bình tĩnh trả lời, ánh mắt cô chứa đầy sự buồn bã và thất vọng.
"Ta cũng vậy!" Triệu Tú
"Những người anh chị em duy nhất của ta là những người có đạo đức tốt. Ngay khi ngươi giết Ân Hoà, người anh trai ruột của mình, ngươi đã trở thành một con quỷ khát máu chứ không còn là em trai ta nữa," Y Nguyệt nói, giọng nói cô chứa đầy sự căm phẫn và thất vọng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Triệu Tú
"Ngươi không thể cảm thấy sự thông cảm hay tình yêu. Ngươi có thể nói rằng ngươi yêu ta, nhưng giờ ngươi đã bị tình yêu làm cho lu mờ và mất hết lý trí ghen tuông đến mức có thể giết hại chính người anh trai ruột của mình. Ân Hoà và Kỳ Anh dù biết ngươi có tâm lý không bình thường nhưng họ vẫn luôn tin tưởng và coi trọng ngươi như là người anh em của mình" Y Nguyệt giơ thanh kiếm của mình lên và chĩa vào Triệu Tú, "Ngươi đã đúng, ta vẫn yêu ngươi như em trai của mình, nhưng vì là 1 người chị, ta phải chịu trách nhiệm cho những hành động xấu của ngươi và giết ngươi."
"Tỷ thực sự... muốn vậy chứ?" Triệu Tú hỏi, giọng nói cậu ta chứa đầy sự tuyệt vọng và không tin nổi, ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào Y Nguyệt, muốn cô có thể thay đổi quyết định của mình.
"Lý trí và đạo đức của ta rất rõ ràng," Y Nguyệt kiên định nói
"Vậy thì cách duy nhất để tỷ có thể ở bên ta là ta sẽ phải nhốt tỷ lại rồi,"