"Con biết rồi, giờ con sẽ đi tìm anh ấy, mẹ về nhà luôn đi, đừng lo lắng, con sẽ xử lý chuyện này." Giọng điệu của Dạ Diễm vô cùng bình tĩnh.
"Con không tới bệnh viện sao? Có phải con biết nó đi đâu không?" Lãnh Nhược Băng gặng hỏi.
"Con đoán được phần nào, nhưng chưa thể khẳng định, con chắc chắn sẽ đưa anh ấy về." Dạ Diễm nói.
"Có phải con đã nói chuyện Phỉ Nhi mất tích cho nó biết phải không?" Lãnh Nhược Băng tự hỏi chính mình nhưng cũng muốn xác thực lại một chút.
"Vâng." Dạ Diễm thành thật trả lời: "Ngày đầu tiên khi anh ấy tỉnh lại, con đã nói cho anh ấy biết."
"Được rồi…" Lãnh Nhược Băng thở dài: "Mẹ có thể hiểu ý của con, có lẽ con cảm thấy chuyện này không thể giấu được nó, nhưng con cũng nên bàn bạc với chúng ta chứ."
"Con xin lỗi…"
"Được rồi, không thể trách con được. Con có thể nói cho mẹ biết, rốt cuộc Lôi Liệt đã đi đâu không? Mẹ thực sự rất lo lắng."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com