Nghe được câu nói này, bà Sophie trầm tư, tự cảnh tỉnh bản thân hình như thực sự mình đã sai, bà luôn bảo mọi người đừng quan tâm, nói là sẽ xử lý nhưng Phỉ Nhi đã mất tích lâu như vậy sao họ không lo lắng được kia chứ?
Nếu như học thực sự có thể bỏ mặc vậy thì họ cũng quá thờ ơ với Phỉ Nhi rồi.
Ngẫm nghĩ lại, bà Sophie nói: "Dạ Diễm cảm ơn cậu đã nói tình hình thực tế cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng tìm Lôi Liệt nói rõ tình hình cho cậu ấy."
"Bà Sophie thực sự thấu tình đạt lý, nói chuyện với bà thật đỡ tốn thời gian, cảm ơn bà đã hiểu, tôi thực sự không quá lo cho Lôi Liệt dù sao anh ấy cũng đã lớn rồi, biết lo cho bản thân mình, nhưng mẹ tôi và Thiên Vũ không yên tâm bảo tôi phải nhanh chóng tìm được tin tức của anh ấy, hi vọng bà nhanh chóng tìm được anh ấy và cho tôi một câu trả lời chắc chắn."
"Tôi nghĩ là cậu ấy không tìm được William thì sẽ tìm tới tôi…"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com