webnovel

Và họ đã cãi nhau, tôi đoán vậy

"M-Mio!?" Anemachi nuốt nước bọt khi nhìn cô gái trước mặt. Đó là đồng nghiệp cũ của cô, "Làm sao cậu-"

'Làm thế quái nào cậu lại tìm được địa chỉ của tôi???' Đó là điều Anemachi muốn hỏi nhưng Mio đã không cho cô cơ hội nào.

"Xin lỗi đã xâm nhập tư gia-" Mio nói với giọng cao hơn.

Không để cô nàng kia có cơ hội từ chối, cô bước vào nhà mà không cần sự đồng ý của Anemachi. Cô cảm thấy tò mò về điều kiện sống của cô bạn.

Mio muốn đùa giỡn với người bạn cũ của mình thêm một chút nữa.

"Hmm... Sạch sẽ hơn tôi nghĩ nhiều," Nhìn cái tủ đồ được sắp xếp gọn gàng trong khi Anemachi ở phía sau biểu tình phản đối, Mio tiếp tục nói: "Thật đáng nghi, giống như có người khác tới đây sắp xếp lại vậy."

Người đồng nghiệp này của cô, tuy thông minh trong công việc nhưng lại có một đời sống cá nhân rất bừa bộn. Mio nghi ngờ, cô không tin Anemachi lại thay đổi nhiều đến thế chỉ trong ba tháng bỏ nhà đi.

Cô từng nghe về những thói quen đáng sợ của Anemachi trước đây. Điều này thật bất thường.

"Ý cậu là gì? Tôi cũng có thể dọn dẹp nhà cửa nhé! Và đừng lục tủ quần áo của tôi nữa!"

Xấu hổ vì chiếc tủ đầy quần áo cũ của mình bị Mio lục soát, Anemachi đỏ mặt vội chạy tới, "À, đó là-"

"Gu của cậu thuần khiết nhỉ Anemachi, không ngờ luôn đấy". Cô thản nhiên lục lọi mấy cái ngăn kéo phía dưới trong đó chứa quần áo lót của Anemachi. Rồi Mio đưa ra lời nhận xét, "Quần trong màu trắng và màu xanh-"

"DỪNG LẠIIIIIII!"

Mạnh mẽ đẩy Mio vốn thấp hơn cô ra, Anemachi đóng sầm cửa tủ quần áo của mình. Cô thực sự cảm thấy thất vọng.

"M-I-0!" Anemach hét lên tên cô bạn trong khi đầu xì khói, "Cậu vừa làm cái trò gì vậy!?"

"Tôi chỉ đang tiến hành nghiên cứu về gu q-quần trong của bạn tôi." Nói ra điều đó với giọng điệu phù hợp và nét mặt nghiêm túc, Mio cố không phá lên cười khi nhìn khuôn mặt đang tức giận nhưng rất dễ thương của Anemachi.

"Tôi đã tưởng cậu sẽ có gu quần trong trưởng thành hơn một tí cơ. Hmm, kiểu như loại có viền ren màu đen chẳng hạn?"

"Ai lại mua cái loại quần trong đó chứ!?" Anemachi, không thể dừng sự trêu chọc của cô bạn, đã dùng đến cách duy nhất cô có thể nghĩ ra để chấm dứt sự đau khổ này: Bạo lực thể xác, "Dừng lại đi!"

Anemachi cố dùng tay bịt miệng ngăn Mio lại trước khi cô kịp nói hết câu.

"Hự, bà già, nhận lấy này!"

*Snjknkd-cậu gọi ai là bà già vậy!" Mio bắt đầu chống lại Anemachi bằng cách đẩy tay cô ra.

Cả hai bắt đầu xô đẩy nhau và Anemachi có lợi thế hơn Mio một chút nhờ chiều cao của cô. Mio nhận thấy điều đó và cố chiếm thế thượng phong bằng cách sử dụng một chiến thuật khác.

Mio, trong khi giữ tay Anemachi, phát hiện ra khoảng trống giữa chân Anemachi và quyết định loại bỏ nó. Chân trái của cô luồn qua khoảng hở đó và quét thẳng vào chân trụ của Anemachi, kết quả là cô ấy bị mất thăng bằng và ngã xuống sàn.

Mặc dù kế hoạch của Mio không may phản tác dụng khi Anemachi vẫn kịp kéo cô cùng lao xuống đất.

"Ối!" Lưng Anemachi đập xuống đất, kết hợp với trọng lượng của Mio đè lên người đã khiến cô bị chấn động mạnh hơn. Cùng lúc đó, một tiếng rắc lớn phát sợ vang lên. "Aaaa, đau quá...

Anemachi cảm thấy đau khủng khiếp khi ngước lên nhìn cô bạn đang ngồi lên người.

"Cậu ổn không Anemachi?" Mio lo lắng về tiếng rắc lớn mà cô vừa nghe thấy, "Xin lỗi nhé, tôi lỡ làm hơi quá. Cậu có đau không? Có cần đến bệnh viện không?"

"Tôi nghĩ mình ổn." Khi cơn đau dịu dần, Anemachi nói với vẻ nghi ngờ, "Tôi không nghĩ mình đã gãy cái xương nào….Phải không?"

"Phụt!" Mio tiếp tục cười lớn lên..

"Ngớ ngẩn quá đó, xương không dễ gãy như vậy đâu. Với lại gãy xương thì phải đau đến mức không thể chịu đựng nổi nữa cơ." Mio lúc này mới thở phào nhẹ nhõm và nở nụ cười trên môi, "Có vẻ như tôi đã thắng trận đấu này rồi, A-ne-ma-chi-san."

Đưa miệng lại gần Anemachi, Mio thì thầm vào tai cô, để lại cảm giác ngứa ran phía sau đầu của Anemachi.

"Vậy giờ tôi nên làm gì với cậu, khi cậu đã không còn khả năng tự vệ?" Mio hỏi khi ngón tay cô lướt dọc theo ngực Anemachi và cuối cùng dừng lại ở môi cô ấy.

Mặt Anemachi đỏ bừng vì cô vẫn chưa quen với việc thân mật với Mio. Họ có thể là bạn tốt nhưng trước đây họ chưa bao giờ gần gũi đến thế. Theo bản năng, cô nhắm mắt lại khi nhận ra mình đang xấu hổ khi nhìn vào đôi mắt hổ phách của Mio.

Đồng hồ treo tường kêu tích tắc đều đều, Anemachi đang chờ đợi một điều gì đó, dù cô không biết nó là cái gì.

Nhiều phút trôi qua như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhận thấy có điều gì đó không ổn, Anemachi mở mắt ra, và cô nhìn thấy khuôn mặt của Mio hiện lên những giọt nước mắt chảy dài.

"M-mio..." Cô gọi tên người bạn ấy theo bản năng, Anemachi không biết phải đáp lại cô ấy thế nào nữa. Bàn tay cô chạm tới khuôn mặt Mio, cô muốn lau nước mắt cho Mio.

Tuy nhiên, Mio đã nắm lấy bàn tay ấy và giữ chặt.

"Tại sao cậu lại bỏ chạy?" Mio hỏi với giọng như đang khóc.

Anemachi đáp lại bằng sự im lặng, cô không thể nhìn vào mắt Mio. Cô cảm thấy tội lỗi vì lý do nào đó.

"Tôi gần như nghĩ rằng, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa." Không quan tâm đến phản ứng của Anemachi, Mio tiếp tục. "Tôi đã tìm được thông tin liên lạc của mẹ cậu sau khi cậu âm thầm bỏ việc. Mẹ cậu đã kể cho tôi nghe mọi chuyện."

"Cái-" Anemachi ngạc nhiên. Cô định cất lời nhưng bị ngón tay Mio đặt lên môi ngăn lại.

"Đêm đó trái tim tôi tan nát khi biết cậu phải chịu số phận như vậy". Cố gắng kiềm chế cảm xúc, Mio tiếp tục, "Đó là lý do tại sao, tôi biết tôi cần phải ở đây với cậu."

Mio khịt mũi và cuối cùng hít một hơi thật sâu vào phổi.

"Đã bao lâu rồi cậu chưa uống thuốc?" Mio bây giờ với vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Anemachi.

"...2 tuần."

"Nói dối. Bác sĩ nói với tôi là cậu đã không gặp ông ấy suốt hai tháng rồi." Phản bác lời nói dối của Anemachi, Mio tiếp tục. "Cậu muốn giấu tung tích của mình với mọi người đúng không? Đó là lý do tại sao cậu bỏ nhà đi và âm thầm bỏ việc sau khi có kết quả xét nghiệm."

Anemachi đã bị bắt quả tang. Cô biết những gì cô nói bây giờ không còn quan trọng nữa. Giữ im lặng, cô cho phép Mio tiếp tục nói.

"Cậu biết đấy, những gì cậu đang làm thực sự khiến những người quan tâm đến cậu tổn thương, cậu biết mà phải không?

"…Tốt hơn hết là nên để mặc tôi yên."

"Tốt hơn chỗ quái nào thế!?" Mio tức giận chửi thề với âm lượng to hơn, "Tôi là bạn của cậu và đây là cách cậu đối xử với tôi à? Giấu tôi mọi thứ, bắt tôi phải đào xới tất cả chỉ để biết chuyện gì đã xảy ra?"

Nắm lấy cổ áo Anemachi, Mio ép Anemachi nhìn thẳng vào mắt mình.

"Nhìn tôi này, cậu có thực sự ổn không!?"

Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của cô, Anemachi nhớ lại ngày đầu tiên họ gặp nhau. Đó là lúc ở trong văn phòng sau khi cô làm việc ở đó được một tuần. Lúc đó, cô đang phải làm thêm giờ tại bàn làm việc của mình.

.

.

.

Màn đêm thật sự tĩnh lặng, âm thanh duy nhất phát ra là từ tiếng gõ bàn phím của cô. Những người khác đã ra về sớm nhưng cô bị sếp yêu cầu ở lại.

Cô nghe thấy tiếng chân bước đến từ sau lưng mình.

"Cậu ổn chứ?" Đó là một giọng nói nhẹ nhàng. Tiếp đó là một tách cà phê được đặt trên bàn của cô. "Tôi thấy cậu đang làm việc chăm chỉ, có lẽ thứ này có thể giúp cậu?"

.

.

.

Mio nhớ đến đôi mắt hổ phách của mình ngày đó. Chúng dịu dàng, ấm áp, và quan trọng nhất là có hào quang của sự tích cực ẩn trong đó. Như thể đôi mắt cô đang nói với Anemachi rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Nhưng giờ đây, đôi mắt ấy chỉ còn nỗi buồn, sự giận dữ, sự thất vọng và… sự tiếc nuối.

Mio hối hận. Cô hối hận vì sao mình không nhận ra tình trạng của Anemachi sớm hơn. Cô đã có thể hành động sớm hơn nhiều, đã có thể dành nhiều thời gian hơn cho Anemachi.

"Xin lỗi nhé, Mi..." Anemachi nói. Cô nhận thấy cảm xúc của mình đang dâng trào trong lòng, "Xin lỗi, Đ-..."

'Đáng lẽ tôi nên cho cậu biết sớm hơn." Nhưng những lời đó cứ mắc kẹt trong cổ họng Anemachi, không thể thốt ra thành lời.

"Hộc, hộc..." Hít một hơi sâu, Mio mất một lúc mới ổn định lại được suy nghĩ của mình. "Không sao đâu, tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là sửa chữa những gì còn có thể được sửa chữa."

Mio lấy ra một thứ gì đó từ sau lưng cô. Đó là một chiếc túi nhựa có in logo của một hãng y tế, bên trong chứa đầy những viên thuốc và hộp thuốc.

"Đây, tôi nhận chúng từ ông bác sĩ. Ông ấy đã tăng liều lượng lên vì cậu đã ngừng dùng thuốc cả tháng rồi." Mio nói, cố kìm nén cảm giác cay đắng khi thấy bạn mình phải uống nhiều thuốc đến vậy.

Sáng 8 viên, tối 9 viên, trước khi đi ngủ 5 viên. Đây là những gì Mio nhìn thấy từ đơn thuốc bác sĩ đã cho.

Nhận thấy sự do dự trong mắt Anemachi, Mio nói thêm. "Nếu cậu không uống thuốc theo đơn, tôi sẽ báo Suisei biết ngay lập tức."

"...Tôi sẽ làm vậy mà, đừng lo lắng quá." Thở dài trước quyết tâm của cô bạn, Anemachi đành phải nhượng bộ, "Bây giờ, cậu có thể để tôi y-"

Bị ngắt lời một lần nữa, Anemachi cảm thấy mình bị kéo lại vào ngực Mio khi Mio ôm cô thật chặt.

"Làm ơn hãy để tôi ở lại như thế này thêm một lúc," Giọng nói của Mio tiếp tục. "Chỉ một lúc thôi."

Ôm lấy người con gái trước mặt, Mio nhắm mắt lại.

Mio mệt lắm.

Đó là lý do vì sao cô muốn nghỉ ngơi lúc này.

Với người trước mặt.

Mio vẫn gặp khó khăn trong việc chấp nhận tin tức này.

Tuy nhiên, cô phải tự vực dậy bản thân trước khi Anemachi tự hủy hoại chính cô ấy.

Nhưng chỉ lúc này thôi...

"Tôi nhớ cậu, Anemachi."