Khi con người ta chết đuối, thì dù có vớ được một cọng rơm cũng sẽ cố mà nắm thật chặt lấy. Thế nên cũng không thể trách vì sao Vương Đại Long lại đột ngột thay đổi ý định, lập lời thề tâm ma một cách trôi chảy như vậy. Cậu ta bị kẹt ở bình cảnh đan thuật đã hai năm rồi.
Cậu ta tu luyện đan thuật năm năm, đã có thể luyện chế ra được Dưỡng Khí Đan cấp một, trở thành đan sư nhất phẩm rồi, nhưng thành tích tốt nhất của cậu ta cũng chỉ là đan dược hạng trung mà thôi. Buồn bực vì mãi không luyện được ra đan dược cao cấp, cậu ta không chỉ một lần chạy đi hỏi sư phụ Tông Chá và vị sư thúc phụ trách giảng dạy ở Khai Kinh Đường, nhưng chỉ nhận được đúng một câu trả lời là: Thuật Luyện Đan cần phải luyện tập nhiều mới được. Phải tích lũy kinh nghiệm nhiều, đan thuật mới ngày càng cao hơn.
Ở đại lục Thương Lan có rất đông người tu tiên, nhưng đan sư lại ít đến đáng thương. Tất cả đều là do tu luyện thuật Luyện Đan không chỉ cần có thể chất hệ Hỏa, mà còn cần phải luyện tập với khối lượng lớn, cùng với khả năng lĩnh hội cao thì mới có thể đạt được những kinh nghiệm quý báu.
Trước giờ cậu ta chưa từng nghi ngờ lời của sư phụ và sư thúc, chỉ nghĩ rằng do kinh nghiệm của mình chưa đủ, nên chưa ngộ ra được bí quyết để luyện đan dược thượng phẩm mà thôi.
Lời của Tiêu Liên Nhi đã đánh trúng vào điểm mà cậu ta đang hoang mang không hiểu được. Nếu đổi sang một người khác biết được nguyên nhân vấn đề, thì dù có ra điều kiện khó khăn đến mấy, cậu ta cũng sẽ nghĩ hết mọi cách để dò hỏi rõ. Trong suy nghĩ của cậu ta, chẳng qua Tiêu Liên Nhi chỉ bắt cậu ta thề thốt một câu mà thôi, cậu ta cũng chẳng tổn thất gì hết.
"Sư muội uống thử chút linh trà đi, ăn từ từ thôi." Vương Đại Long ân cần rót một tách trà đưa cho nàng, cũng không hề thúc giục gì.
Trong lúc ăn cơm, cậu ta lại vun đắp thêm cho mối quan hệ của mình và Tiêu Liên Nhi.
Tiêu Liên Nhi hiểu được bí quyết luyện đan giống như nắm được đầu của một sợi dây rối vậy, kéo ra được cả một chuỗi nghi hoặc dài dặc trong lòng cậu ta.
Chẳng hạn như, nàng hiểu cách trồng cúc Sí, mà e rằng, thứ nàng am hiểu không chỉ đơn giản là trồng loại cúc Sí này như thế nào. Chẳng hạn như, nàng biết rằng chỉ cần tới rìa của vách núi đá là có thể tìm được rễ Khổ Thạch, có lẽ nàng cũng chẳng lạ lẫm gì với dãy nũi Thanh Mục này. Hay chẳng hạn như, nàng cố chấp muốn mình lấy tâm ma ra để thề vậy.
Ngọn nguồn sinh ra những nghi hoặc này đến từ thân phận của chính nàng: Một nô tỳ bình thường mới mười tuổi, được gia tộc tu tiên nhỏ ở ngoài thành Thanh Dương phái tới đây để hầu hạ chủ nhân.
Quả là một cô gái nhỏ toàn thân tràn ngập bí mật.
Vương Đại Long rất tò mò, nếu như cậu ta không lập lời thề tâm ma, thì Tiêu Liên Nhi sẽ bịa ra một câu chuyện như thế nào để giải thích tất cả những chuyện này nhỉ?
"Đại lục Thương Lan rất rộng lớn, mỗi ngày đều có rất nhiều kỳ tích xảy ra, chỉ là chúng ta không biết mà thôi." Tiêu Liên Nhi xoa cái bụng tròn vo, uống hết một tách linh trà, hạt cát nhỏ trong đan điền lại bắt đầu chuyển động chậm rãi, hấp thu dược lực trong kinh mạch.
Thứ đang chuyển động, là vận mệnh của nàng đấy!
Nàng chỉ vào mũi mình, cười tít mắt nói: "Ta gặp được một cơ duyên, dù cho kinh mạch của ta có tắc nghẽn không tu luyện được thì cơ duyên cũng vẫn rơi thẳng vào đầu ta!"
Cơ duyên ư?! Vương Đại Long hừ một tiếng, làm gì có chuyện trùng hợp như thế được?
Tiêu Liên Nhi quyết định cho cậu ta một lý do có thể chấp nhận được, tránh để thằng nhóc này ngày càng tò mò hơn. Trong mắt nàng như ánh lên vẻ buồn bã, nàng nói: "Ta là đứa trẻ bị bỏ rơi, được một vị đầu bếp nữ trong Tiêu gia trang nhặt về nuôi nấng. Bà dạy ta rất nhiều thứ. Từ sau khi mẹ nuôi ta qua đời, sư huynh là người duy nhất đối xử tốt với ta như vậy. Ta muốn báo đáp sư huynh, nhưng mà… nhưng mà ta lại không thể tu luyện được."
Một tiểu cô nương biết được bí quyết luyện đan nhưng lại không thể tu luyện, chưa biết chừng sẽ bị vạ lây, mất mạng như chơi. Trước khi cậu ta thề, Tiêu Liên Nhi đã quyết định nói cho cậu ta rồi, là thật lòng muốn báo đáp cậu ta.
Ánh mắt nàng sáng ngời, đầy vẻ chân thành, phản chiếu rõ ràng suy nghĩ trong lòng Vương Đại Long.
"Ta đã lập lời thề tâm ma rồi, sư muội không cần phải giải thích với ta đâu." Vương Đại Long rất hổ thẹn.
Tiêu Liên Nhi gạt vấn đề này sang một bên: "Chân khí hệ Mộc của sư huynh là loại thượng thừa, chân khí hệ Hỏa lại là loại thấp nhất. Một khi chân khí hệ Hỏa không đủ mạnh thì lúc luyện chế đan dược, chân khí hệ Mộc không khống chế được hoàn toàn, đan hỏa cũng sẽ bị áp chế, tất nhiên sẽ thiếu đi sức lửa rồi."
Vương Đại Long sững sờ, đây chính là nguyên nhân khiến cho mình không luyện được ra đan dược thượng phẩm ư?
Thuộc tính hệ Mộc của cậu ta có tư chất thượng thừa, luyện được ra chân khí màu xanh, nhưng thuộc tính hệ Hỏa lại chỉ là tư chất thấp nhất, chân khí chỉ có thể lên được màu đỏ nhàn nhạt. Lẽ nào vì thế nên mới dẫn đến tỉ lệ đan dược luyện ra không thể tiến bộ được sao? Thế nhưng, vẫn có một số đan sư thể chất hệ Hỏa thấp nhất, nhưng vẫn có thể luyện được đan dược thượng phẩm cơ mà?
Đan sư của đại lục Thương Lan cũng không cần phải có tu vi cao lắm. Đan Tông lấy việc tu tập thuật luyện đan là chính, trong môn phái chỉ có một tu sĩ kỳ Nguyên Anh duy nhất là Viêm Chân đạo quân mà thôi. Đan sư từ lục phẩm trở xuống nhiều như cây cỏ, đệ tử kỳ Luyện Khí có tư chất tốt thì đã có thể đạt tới tứ phẩm rồi. Nghe nói, vị trưởng lão viện Thiên Kim phụ trách việc nghiên cứu, chế tạo đan dược ở Đan Tông, tu vi chỉ mới ở Trúc Cơ Trung kỳ, nhưng đã có thể nghiên cứu và chế tạo ra công thức luyện chế đan dược bát phẩm rồi.
Tim Vương Đại Long loạn nhịp điên cuồng. Lẽ nào vị đầu bếp nữ đã nhận nuôi Tiêu Liên Nhi ấy từng là đệ tử của Đan Tông ư?
Lúc này, trong đầu cậu ta đã tự động liên tưởng về các tin đồn liên quan đến Đan Tông rồi. Nghe nói, để tránh cho đan thuật của bản môn bị lọt ra ngoài, Đan Tông yêu cầu tất cả những người mới nhập môn đều phải lập lời thề tâm ma, để lại một giọt máu tinh khiết. Một khi họ phản bội, Đan Tông sẽ có mật pháp thu hồi tất cả đan thuật của họ. Chẳng trách Tiêu Liên Nhi không dám để người khác biết. Cuối cùng Vương Đại Long cũng hiểu rõ rồi.
Tiêu Liên Nhi nào có biết khả năng liên tưởng và ảo tưởng của Vương Đại Long lại cao đến thế. Nàng nhìn về phía ngọn núi xa xa, trong lòng tràn ngập cảm giác chua chát đau đớn.
Thật ra nàng còn biết rằng, thể chất Hỏa Mộc cân bằng cũng chưa chắc đã là thể chất tốt nhất để luyện đan.
Hàn Tu Văn chính là một kẻ có thể chất Hỏa Mộc cân bằng đều ở cấp thượng thừa, nhưng với tu vi của một đạo quân Nguyên Anh, hắn cũng chỉ luyện được đan sư lục phẩm mà thôi.
Tiêu Liên Nhi nhớ sư tôn Nhược Thủy đạo quân của mình từng nói, trên đại lục Thương Lan chỉ có ba vị đại tông sư luyện đan đạt tới cửu phẩm. Trong đó, Viêm Chân đạo quân, chưởng môn của Đan Tông cũng giống như mình, chỉ có một thuộc tính hệ Hỏa. Chỉ dựa vào đan thuật, nhưng Đan Tông ít đệ tử nhất lại chiếm vị trí đứng đầu trong ba tông bốn môn của đại lục Thương Lan. Hai vị đan sư cửu phẩm khác là Ma tu, nghe nói một trong hai người đó còn chỉ có duy nhất thuộc tính hệ Thủy. Còn về làm sao để sinh ra đan hỏa, thì có lẽ là do công pháp tu luyện đặc biệt của Ma Môn. Đạo Môn không thể hiểu rõ được việc này.
Lúc nói với nàng những điều này, trong mắt Nhược Thủy đạo quân ánh lên vẻ mong đợi rất rõ ràng. Ông mong đợi nàng có thể trở thành một đan sư cửu phẩm cao quý giống như Viêm Chân đạo quân vậy.
Tu sĩ Nguyên Anh cần có đan dược cấp bảy trở lên để hỗ trợ tu luyện. Nguyên Đạo Tông mà có thể xuất hiện một luyện đan sư từ thất phẩm trở lên, thì các trưởng lão Nguyên Anh trong Tông môn sẽ không cần phải dè chừng sắc mặt của người khác nữa.
Kiếp trước Tiêu Liên Nhi là thiên tài, không mất bao lâu nàng đã dùng nguyên liệu luyện đan cấp trung bình và thấp để luyện đan, dễ dàng tiến vào cảnh giới của đan sư tam phẩm rồi. Khi đan thuật ngày một nâng cao, nguyên liệu cần dùng cũng ngày càng khó kiếm, mỗi một cơ hội luyện chế đan dược cao cấp cũng trở nên vô cùng quý giá. Nàng không muốn làm Hàn Tu Văn thất vọng nên đưa hết tất cả nguyên liệu cao cấp mà nàng thu gom được cho hắn. Sư tôn chỉ thầm thở dài, nhưng lại không nỡ trách mắng nàng.
Nếu nàng chăm chỉ tu luyện đan thuật, đạt tới thất phẩm trở lên, thì nàng đã có thể luyện thành một viên Tăng Nguyên Đan để giúp sư tôn kéo dài thêm ba trăm năm tuổi thọ rồi. Sư tôn sẽ không cần phải gấp gáp bế quan, giành một trăm năm cuối cùng này để đánh cuộc với cái chết như thế nữa.
Mười tuổi được sư tôn thu nhận làm đệ tử cuối cùng, sư tôn đã cho nàng tất cả mọi thứ. Vậy mà, nàng lại bị tình yêu che mờ đôi mắt, dựa vào pháp bảo mà sư tôn ban tặng, chỉ biết mải miết đi tìm kiếm thiên tài dị bảo cho Hàn Tu Văn, mà không hề nghĩ rằng, tuổi thọ của sư tôn vốn đã chẳng còn bao nhiêu. Nàng, thật quá bất hiếu.
Nàng nhắm mắt lại, đè nén cảm giác chua chát đang trào dâng xuống. Kiếp này, nàng vẫn còn cơ hội.
Vương Đại Long dè dặt hỏi nàng: "Lúc luyện đan, ta cần phải khống chế hai dòng chân khí đó như thế nào?"
"Ta cần xem huynh luyện đan một lần mới có thể chỉ dẫn cho huynh được." Tiêu Liên Nhi nghiêm túc nói với Vương Đại Long.
"Muội á?!"
Lẽ nào thứ nàng biết không chỉ là một ít bí quyết, mà nàng thực sự hiểu cách luyện đan hay sao?! Vương Đại Long vốn còn cho rằng Tiêu Liên Nhi có thể chỉ ra vấn đề sai lầm ở đâu, không ngờ nàng lại bảo là muốn xem mình luyện đan. Không phải kinh mạch của nàng bị tắc, không thể tu luyện được sao?
"Ta có thể dùng thần thức để cảm nhận được mà." Tiêu Liên Nhi nhìn cậu ta như nhìn một kẻ ngốc.
Vương Đại Long lại một lần nữa hết hồn, nha đầu này còn có thể dùng cả thần thức ư?
"Không tu luyện được vẫn dùng được thần thức, đến chuyện này mà sư huynh cũng không biết à?"
Vương Đại Long cảm thấy mình cũng ngu ngốc thật, chỉ đành gật đầu nói: "Đương nhiên là ta biết chứ."
Cậu ta cười khổ, chẳng qua là tại cậu ta vẫn đánh giá thấp nàng mà thôi.
Tiêu Liên Nhi leo lên hạc tiên: "Sư huynh, đi thôi!"
Lời thề tâm ma đã lập rồi, câu hỏi tại sao không luyện được đan dược thượng phẩm cũng có thể giải quyết, chẳng lẽ luyện đan thử một lần cậu ta lại không dám ư? Vương Đại Long hí hửng trèo lên hạc tiên, cùng Tiêu Liên Nhi bay về Tông môn.
Vương Đại Long đưa Tiêu Liên Nhi về nơi ở của mình, khởi động trận pháp phòng ngự.
Trong phòng luyện đan của cậu ta chỉ đặt một lò luyện đan bằng đồng cao chừng hai thước, xung quanh bày đầy nguyên liệu để luyện chế Dưỡng Khí Đan nhất phẩm.
"Mất hai viên linh thạch mới mua được nguyên liệu làm một lọ Dưỡng Khí Đan đấy! Luyện trước một viên đi vậy, cùng lắm cũng chỉ tổn thất mất hai mươi điểm cống hiến thôi mà!" Vương Đại Long vừa lấy dược liệu vừa lẩm bẩm.
Tiêu Liên Nhi xem kỹ số nguyên liệu kia rồi ngồi khoanh chân trước lò luyện đan, nói: "Bắt đầu đi."
Sự bình tĩnh của Tiêu Liên Nhi khiến cho Vương Đại Long tin tưởng thêm vài phần. Cậu ta hạ quyết tâm, khoanh chân ngồi xuống, loại bỏ mọi tạp niệm trong lòng mình, bắt đầu tĩnh tâm.
Vương Đại Long điều động chân khí, lòng bàn tay bốc lên một ngọn đan hỏa màu hồng nhạt, ập về phía lò luyện đan.
Từng cây thảo dược bị cậu ta ném vào trong, rồi bị đan hỏa của cậu ta thiêu đốt, tinh chế thành từng giọt dịch thuốc, sau đó cậu ta lại dùng chân khí hệ Mộc để bao lấy chúng, kết tinh lại.
Tiêu Liên Nhi nhắm mắt, dùng thần thức thăm dò trong lò luyện đan.
Sau khi tất cả thảo dược được tách ra phần tinh túy, tiếp theo sẽ kết lại thành đan.
Vương Đại Long điều khiển số dịch thuốc đó hòa trộn vào nhau, trong lò luyện đan dần dần hình thành một đám dịch thuốc màu xanh. Nếu theo trình tự trước kia, cậu ta sẽ từ từ rút đi phần lớn chân khí hệ Mộc, sau đó dùng đan hỏa thiêu đến khi nào thành đan.
Tiêu Liên Nhi chợt lên tiếng: "Rút chân khí hệ Mộc ra! Mau lên!"
Vương Đại Long không kịp nghĩ xem tại sao lại làm như vậy thì đã vô thức rút hết toàn bộ chân khí hệ Mộc ra.
Không còn chân khí hệ Mộc bảo vệ, chỗ thuốc nước trần trụi nằm trong đan hỏa.
Cậu ta thoáng run lên, nhưng chỉ thấy chỗ thuốc nước trong lò luyện đan nhanh chóng tiết tạp chất ra, không ngừng thu nhỏ thể tích lại. Cậu ta cảm thấy dung luyện cũng được rồi, không kìm được muốn tụ đan rồi mở lò.
"Đừng vội, giữ nguyên đan hỏa như bây giờ. Khi nào đến lúc ta sẽ nói." Tiêu Liên Nhi lại lên tiếng.
Vương Đại Long rất sợ chút ít dịch thuốc kia bị đan hỏa của mình thiêu sạch hết. Dịch thuốc lớn chừng tầm nắm đấm đã thu nhỏ lại chỉ bằng đầu ngón tay cái rồi, còn phải thiêu đến bao giờ nữa? Cậu ta trơ mắt nhìn dịch thuốc biến mất từng chút, chân khí cũng dần dần bớt đi. Cứ tiếp tục thế này, hỏa lực của đan hỏa sẽ càng ngày càng kém đi cho đến khi vụt tắt hoàn toàn. Cậu ta nghiến răng cố gắng duy trì, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
"Tắt lửa mở lò!" Tiêu Liên Nhi lại la lớn một tiếng.
Vương Đại Long vội vàng vỗ một cái lên đỉnh lò luyện đan làm nắp lò bay lên. Một vệt sáng màu xanh bay từ trong lò luyện đan ra, mùi thơm xộc thẳng vào mũi. Cậu ta thành thạo tung ra một chiếc bình ngọc, thu vệt sáng màu xanh kia vào.
Từ lúc bắt đầu Tiêu Liên Nhi đã dùng thần thức để kiểm tra lò luyện đan, kiên trì suốt một canh giờ, lúc này cũng khó tránh khỏi mệt mỏi: "Thành công rồi!"
Thành công rồi ư? Vương Đại Long nhìn vào bên trong bình ngọc, một viên đan dược to bằng đầu ngón tay cái đang lăn tròn trong bình, tỏa ra mùi thơm thanh mát thấm tận hai buồng phổi. Cậu ta vội vàng đổ viên đan dược ra lòng bàn tay quan sát.
Dưỡng Khí Đan chỉ có màu xanh tinh khiết, bên trên hiện ra một vệt đan văn rõ ràng.
Một vệt đan văn là biểu tượng cho Dưỡng Khí Đan thượng phẩm cấp một. Cậu ta vui mừng cười ngu.
Đây thực sự là do cậu ta luyện thành ư? Một viên Dưỡng Khí Đan thượng phẩm cấp một có thể bán được hai viên linh thạch đấy! Cậu ta chỉ tốn có hai mươi điểm cống hiến thôi, lãi to rồi! Vương Đại Long kích động cầm viên đan dược kia hết xem lại ngửi, chỉ sợ mình nhìn nhầm.
"Chân khí hệ Mộc của sư huynh quá mạnh, mà chân khí hệ Hỏa lại yếu. Nếu như không rút chân khí hệ Mộc ra trước, đan hỏa của sư huynh sẽ không duy trì được đến cuối cùng. Trước đây sư huynh chưa từng luyện ra được Dưỡng Khí Đan thượng phẩm cấp một là do không biết dịch thuốc cần phải dung luyện đến mức nào thì mới tới được thời cơ tốt nhất để luyện hóa thành đan dược. Quan sát sư huynh luyện đan, thì hẳn là lần nào huynh cũng cảm thấy dịch thuốc đã đủ thuần chất rồi nên cho ra lò luôn. Thực tế thì, vẫn có một chút tạp chất chưa được bài trừ sạch sẽ. Sớm một giây hay muộn một giây, chất lượng của đan dược cũng sẽ khác nhau. Vì thế, sư huynh mới mãi không luyện thành công được đan dược thượng phẩm." Tiêu Liên Nhi nói ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Vương Đại Long siết chặt viên đan dược, nhắm mắt lại, toàn bộ quá trình luyện chế hiện lên rõ ràng trong đầu cậu ta. Một lát sau, cậu ta mở mắt ra, cúi người vái Tiêu Liên Nhi: "Đa tạ sư muội đã chỉ bảo."
Luyện đan tùy thuộc vào mỗi cá nhân, rồi lại tùy thuộc vào từng tình huống mỗi lần mà thành. Chỉ sai một ly là đi ngàn dặm. Không có kinh nghiệm phong phú thì không thể nào chỉ dẫn được. Tông Chá không biết luyện đan, sư thúc có thể chỉ bảo đệ tử ngoại môn thì cũng chỉ mới ở kỳ Trúc Cơ mà thôi, tu vi có hạn. Vì thế, Vương Đại Long cứ bị quẩn chân mãi ở chỗ này, không thể nào thoát ra được.
"Sư huynh là luyện đan sư nhất phẩm, cách thức khống chế chân khí rất tuyệt vời, ta chẳng qua chỉ chọc thủng một lớp cửa sổ giấy mà thôi. Liên Nhi không dám nhận lễ của sư huynh." Tiêu Liên Nhi né tránh, nhẹ nhàng nói.
Đúng như lời Tiêu Liên Nhi nói, chọc thủng lớp cửa sổ giấy này, luyện chế đan dược thượng phẩm sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Lúc trước cậu ta vẫn luôn lo lắng, sợ dịch thuốc bị đan hỏa thiêu khô hết mất, không biết cần phải tinh chế đến mức độ nào. Không có tiêu chuẩn, cậu ta cũng không hiểu rõ được, nên mãi vẫn không luyện thành công.
Trong lòng Vương Đại Long vẫn vô cùng biết ơn nàng: "Vất vả cho sư muội rồi."
Đạo Môn rất coi trọng nhân quả. Một bữa cơm, một cốc nước đều phải tính rõ ràng, như vậy mới không phá vỡ đạo tâm, không làm tâm ma nảy mầm. Có thể giúp đỡ chỉ dẫn đan thuật cho Vương Đại Long, coi như Tiêu Liên Nhi đã trả hết ơn tình cậu ta giúp nàng xới đất tưới nước, cung cấp thuốc bột rồi. Vương Đại Long đã lập lời thề tâm ma, sau này nàng hợp tác với cậu ta cũng là có cung có cầu, rất công bằng.
"Không còn sớm nữa, ta phải mau quay về thôi. Tạm biệt sư huynh!" Nàng vẫy tay chào Vương Đại Long rồi tươi cười ra về.