Bồng MiMi trên tay rồi nhảy xuống cổ xe ngựa bí ngô, xung quanh tôi chỉ toàn là đồng cỏ hoang vu, ít người lui đến.
Trước mắt chúng tôi là một nông thôn hoàn toàn vô danh, không phát triển, không được trang trí và sửa sang lại như đô thị Lewy,nhà ở đây xuống cấp đến mức mà mái tôn bằng lá cứ bị rơi xuống đất từng chiếc, chắc chắn sẽ gây khó khăn trong việc sửa lại làm tôi phải khẳng định rằng nó còn tồi tàn hơn khi ở thị trấn Lâm Tự.
Bảng chào mừng cũng được viết khá sơ sài, tôi cũng không thể nào đọc được một chữ vì nó đã cũ và mục nát.
Chờ An Khải trả tiền xong xuôi cả, MiMi mới choàng tỉnh giấc, tôi bồng cô bé nhẹ nhàng bỏ xuống đất.
-Ôi trời, em không ngờ đến nỗi một cái bảng chào mừng cũng chẳng được trau chuốt và quan tâm ấy, nền văn minh ở đây có vẻ đã xuống cấp rất trầm trọng rồi, ta phải giúp họ thôi.
MiMi không tin vào cảnh tượng trước mắt, cô bé là người dẫn đường cho tôi và Khải đến lớp học.
Lớp học nhạc cách đó cũng không xa, thoáng chốc cũng đã đến.
Nằm ở trong vách hẻm với vài căn nhà xập xệ, một chiếc bảng cũ kỹ đã bị tróc rất nhiều sơn được viết bằng một nét chữ màu đỏ cũng rất nắn nót: "Lớp học Hướng Dương."
Lớp học Hướng Dương được dựng lên từ gạch được sơn duy nhất chỉ một màu trắng, những cây rong rêu nối tiếp nhau xung quanh làm cả 3 chúng tôi đều nghĩ nó chắc hẳn là đã trải qua nhiều phong ba, bão táp được nối nghiệp để điều hành từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Từ bên ngoài, chúng tôi đã có thể nghe thấy những giọng hát trong trẻo đang ngân vang một bài điệp khúc của các bạn đồng trang, không những là tiếng hát, nó còn kết hợp thêm cả âm thanh của violin, guitar và trống.
MiMi mở cánh cửa gỗ, tiếng "két két…" càng lớn khi cô bé càng dùng tay đẩy vào bên trong.
-Có ai không ạ?
Cô bé khẽ nói.
Tiếng nhạc cụ, hát vang của các bạn trong đó bỗng dừng lại khi nghe MiMi hỏi, còn là tiếng của cái cửa ồn ào làm mất tập trung.
-Các em, dừng lại, chúng ta có khách!
Tôi nghe tiếng một người phụ nữ vang vọng từ bên trong ra lệnh cho các bạn, sau khi ban nhạc đã tắt lịm hoàn toàn mới bắt đầu xuất hiện tiếng bước chân có vẻ đang rất vui đang tiến về phía cửa.
MiMi lùi lại về phía tôi và An Khải để người kia có thể đi ra tiếp đón.
-Xin chào! 3 người chúng em là…?
Đó là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt khá hiền từ và nhân hậu đứng, có mái tóc đen ngắn ngang vai ở trước cửa, nhìn sâu và ánh mắt của cô ấy, tôi phần nào hiểu được một con người đáng tin cậy, là mầm mống cho những cuộc đời bất hạnh bên trong lớp học.
-Chúng em vô tình đọc được tờ rơi của chị ở trên đường của đô thị Lewy, thấy khá hay và thú vị, chúng em cũng muốn đến hòa nhập với các anh chị, nhân tiện cũng muốn giúp đỡ phần nào để cải tiến lớp học. Em là MiMi.
MiMi lễ phép chào.
Nối tiếp sau đó là tôi và An Khải cũng cúi đầu chào hỏi.
-Em là Hồng Ân, mong chị chiếu cố.
-Còn em là An Khải, rất vui được gặp.
Tôi thấy khuôn mặt của cô ấy nở ra một nụ cười sung sướng lạ thường, cũng cúi đầu nói:
-Cảm ơn 3 em, chị đã ngỡ như lớp học và nông thôn nghèo nàn này chẳng còn cơ hội để phát triển và làm mới nữa, một lần nữa rất cảm ơn! Mời vào.
Dang hai tay chỉ vào trong, ngỏ ý mời chúng tôi đi vào. MiMi nắm tay tôi và An Khải từng người một vào trong để làm quen.
—-------
-Các em tập trung!
Người phụ nữ vỗ tay khi thấy các bạn học sinh đang xôn xao, đứa thì nghịch nhạc cụ, đứa thì la lối om sòm, duy chỉ có một bạn nam đang ngồi trong góc vẫn dùng tay bịt từng cái lỗ ở trên thân cây sáo recorder để luyện tập, theo tôi thấy thì chỉ có bạn ấy là trầm tính, hiếu học và vâng lời nhất trong đây.
Chúng tôi cùng giúp cô giáo tập trung các bạn lại cũng không quá lâu như tôi nghĩ, nhìn các bạn ấy hiếu động, quậy phá vậy thôi nhưng cũng rất chịu nghe lời, chỉ nhắc một lời thôi cũng răm rắp nghe theo.
Sau khi mọi người đã tập trung vào vấn đề chính, cô giáo bắt đầu giới thiệu:
-Hôm nay lớp Hướng Dương của chúng ta sẽ tiếp đón 3 vị khách rất đặc biệt đến cổ vũ cho cuộc thi sắp diễn ra 2 ngày nữa.Các em cho một tràng vỗ tay nào.
Cô giáo phấn khởi, còn học sinh thì nhiệt liệt chào mừng chúng tôi.
3 người chúng tôi đứng nhìn những phần đời bất hạnh trong đây, người thì bị xạ trị do ung thư dẫn đến trọc đầu, người thì khuyết tật, người bình thường cũng có nhưng bất hạnh ở chỗ là không được lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, nghe giống tôi nhỉ?
-Chị là Tiểu Nhi, giáo viên duy nhất ở đây, có gì thắc mắc nhớ hỏi chị nhé!
Cô giáo quay sang cúi đầu cảm tạ và nói về bản thân.
—-------
Một hồi, tôi, MiMi và An Khải tách nhau ra rồi đi làm quen với các bạn, tôi vốn đã khó tiếp cận, nhất là với người lạ nên một mình lại ngồi ở góc phòng nhìn 2 người bạn đồng hành đang cười đùa vui vẻ với người hợp gu với họ, Khải thì khoác vai, ôm ấp với 2 cậu bạn, một cậu thì bị khuyết 1 chân, một cậu thì không có tay.MiMi thì được một cô bạn có đầy đủ chân tay nhưng bị khiếm thị dạy cho cách chơi kèn phím.
-Cậu tên gì?
Tôi nhìn vào đám đông trước mặt mà không để ý kế bên mình đã có một bạn nữ không có mái tóc như bao người khác.Bạn thấy tôi ngồi co ro một góc cũng tiến lại đứng cạnh rồi hỏi thăm.
-Hồng Ân.
Tôi ngước lên nhìn bạn rồi lạnh lùng trả lời.
-Mình là Ánh Dương, cho mình làm quen nhé?Tên của bạn thật đẹp!
Bạn vẫn vui vẻ trả lời, mặc kệ cho lúc đó tôi có nhạt nhẽo đến cỡ nào.
-Ưm, nếu bạn thích.
Tôi trả lời.
Dương bẽn lẽn ngồi xuống, cùng tôi hướng mắt nhìn về phía các bạn đang nói cười nhộn nhịp, giống như căn phòng đó được chia làm 2 thế giới khác nhau vậy, một nửa thì trầm lặng, nghĩ về cuộc đời, nửa còn lại thì nhốn nháo, như những người sinh ra đã là 1 phần của xã hội.
—-------
-Cậu ấy lại như vậy nữa rồi…
Ánh Dương quay sang bên kia, ánh mắt hướng về phía chỗ để rất nhiều nhạc cụ, là cậu bạn hồi chăm chỉ hồi nãy mà tôi cho rằng là dễ bảo nhất lớp, cũng đang đắm mình trong thế giới im lặng bên đây, cậu ngồi nhìn ngó xa xăm, dù thấy tôi và Dương cũng đang nhìn cậu ấy, tỏ ý muốn cậu ấy gia nhập bên đây cho đỡ cô đơn.
Nhìn ánh mắt của cậu-một chàng trai tóc bạch kim, đầu tóc rũ rượi cùng đôi mắt sâu màu đỏ sâu thẳm một nỗi buồn không thể nào diễn tả thành lời.
-Nhiều lần tớ rất muốn làm quen với cậu ấy, nhưng mà cậu ấy cứ cố né tránh.
Dương than thở.
-Ưm, cậu ấy tên gì vậy?
Tôi cố tình hỏi thêm thay vì lạnh lùng ậm ừ.
-Thật ra ban đầu cả lớp chả ai biết tên cậu ấy cả, chỉ có vài đứa nghe được cuộc hội thoại giữa cậu ấy và cô Tiểu Nhi mới biết được.Cậu ấy là Khiết Minh.
Dương nói tiếp:
-Ở đây chỉ có 2 người là cơ thể lành lặn và khỏe mạnh, đó là Khiết Minh và một bạn nữ đang phụ trách việc chơi trống bongo, đôi lúc tớ thấy ghen tị lắm, ghen tị với một thân thể không bệnh tật của Minh, ghen tị với mái tóc dài mượt mà của cô bạn đó.
Dương rưng rưng.
-Tớ thấy cậu cũng đẹp đó chứ, chỉ là không có tóc thôi, cậu thực sự rất đẹp.
Tôi vô cảm nói những điều thật lòng, không phải lời nịnh bợ hay là do muốn đồng cảm với cậu ấy.
—-------
-Thôi, bỏ qua chuyện đó đi, bạn có thể kể cho mình nghe thêm về bạn được không?
Gạt chuyện kia sang một bên, Ánh Dương nhìn tôi bằng ánh mắt khát khao muốn được hiểu hơn về tôi.
-Bạn muốn biết gì về mình?
Tôi hỏi.
-Ơm, ví dụ như bạn đến từ đâu chẳng hạn…
-Nói ra chắc bạn sẽ ghét mình, nhưng cái này không đang phải nói dối, mình là cư dân của vương quốc Ánh Sáng.
-Thế à, ban đầu mình tưởng bạn cũng ở một đô thị nào đó của Barracort cơ, khí chất của bạn toát ra không hề độc tài và ác nghiệt như Ánh Sáng.
-Mình lớn lên ở một thị trấn không chiến tranh và tâm địa độc đoán như bạn nói đâu, Ánh Sáng đúng là nổi tiếng là lí do đó nhưng là do những người cai trị chứ chẳng phải người dân, họ hoàn toàn vô tội.
-Ồ…
Dương gãi nhẹ đầu có chút bối rối.
Tôi cảm thấy có vẻ cô bạn này không có ý xấu gì nên cũng dần mở lòng, chúng tôi không tập trung vào đám đông bên kia nữa, thay vào đó là quay mặt vào nhau rồi tán gẫu.
Dẫu biết tôi không có cười hay có cảm xúc gì xuyên suốt buổi trò chuyện nhưng Dương vẫn mặc kệ, cô coi việc nói chuyện là chính, đó cũng là lí do mà tôi lại dễ dàng chia sẻ những câu chuyện trong cuộc hành trình với MiMi và An Khải.