Một câu chuyện, cuộc hành trình đầy ý nghĩa vô tình xảy ra với nhân vật "tôi" có một cuộc đời bất hạnh, không đáng mơ ước.Khi bị xuyên không vào cuốn tiểu thuyết "Hoa Mặt Trăng" , gặp được MiMi-sứ giả của thế giới tiểu thuyết, cô ấy quyết tâm lên đường làm lại cuộc đời, thu thập các mảnh ghép cảm xúc đang còn vương vãi đâu đó ở ngoài kia. -Đồng tác giả(Co-authoring) với bạn @shamiko_yukoi. -Đây là phiên bản Tiếng Việt của "Finding my missing pieces'' -Tài khoản của cô ấy:https://www.webnovel.com/profile/4327784949 -Mong các bạn ủng hộ để tụi mình có động lực làm nhiều truyện hay nữa ạ.
"Tôi chỉ là một người bình thường"
Phải,tôi cũng như bao người khác,đó là điều mà bạn sẽ luôn nghĩ đến khi bạn trông thấy tôi.Nhưng…tiếc rằng tôi đã thiếu hụt đi những cảm xúc cơ bản của một con người.Điều đó không phải là do tôi sinh ra,là do bẩm sinh mà vì những trải nghiệm "không tốt đẹp mấy" đã trải qua.
"Tôi đã từng có cảm xúc…"
Đến khi mẹ tôi mất khi tôi vừa mới còn là một cô bé thiếu niên 16 tuổi.Cha dượng tôi,một người đàn ông độc địa,tàn ác.Ông ta khi không còn mẹ tôi thì lao vào rượu chè rồi đánh đập tôi,thậm chí còn mang cả bạn bè,gái gú vào nhà để đập phá,trộm cắp hết số tiền mà mẹ để lại.
Đôi khi lên cơn say,họ sẵn sàng ngược đãi,hay những gã đàn ông thú tính đó đã dở trò đồi bại,cướp mất đi sự trong trắng của tôi ngay trước mặt ông ta nhưng hắn cũng chẳng bao giờ mảy may tới.
Ở trường cũng chẳng khác là ở nhà là mấy,tôi bị mọi người tẩy chay,nói xấu,bạo lực học đường đều đầy đủ cả nhưng đâu ai thèm giúp tôi,bởi lẽ…tôi không có một gia đình trọn vẹn như bao bạn trạc tuổi.Tôi cũng cố chịu đựng,học xong lớp 12 năm nay,tôi quyết định sẽ không học nữa mà sẽ đi bươn chải, kiếm tiền mưu sinh trong cái xã hội này.
Thế rồi,sự rời đi của ông ta tưởng chừng là một tia sáng nhỏ nhoi mà Thượng Đế đã thương tình để lại cho tôi một chút hy vọng để làm lại cuộc đời,nhưng không…một khoản tiền nợ rất rất lớn của ông ta sau những trận cờ bạc đã không buông tha cho tôi.
Chắc chắn là không thể nào trả nổi vì tôi không có công việc ổn định,với mức lương 200 nghìn/ngày thì chỉ đủ một miệng ăn là tôi.Vì số tiền khủng ấy làm tôi chẳng ngon giấc hằng đêm,kí ức đau khổ lại ùa về trong tâm trí.Lúc đó,tôi đã từng nghĩ rằng: "Nếu đem so sánh cuộc đời của mình với một con chó thì mình thua xa,đúng không?
----------
Đi dạo trên con phố hôm trời mưa nặng hạt,có lẽ là tôi cũng nên đi giải tỏa vậy,dù sao cũng muốn biết cái tận hưởng gọi là gì để từ nay đến hết đời không bao giờ phải hối hận.
Bỗng ở phía xa,một chị gái khoảng độ 22 đang vội vàng cầm chiếc ô trắng chạy trong cơn mưa,vì thế nên chị ấy đã làm rớt từ trong chiếc áo khoác lông vũ một cuốn sách khá dày xuống đất khi chạy ngang qua tôi.
Cuối xuống nhặt cuốn sách,tôi chạy theo và kêu chị lại.Khi đôi tay của tôi chụp được tay áo của chị,tôi nói:
-Chị,chị ơi,cuốn sách này do chị làm rớt ạ.
Chị ấy giơ tay lên,nhìn vào cái túi trong áo khoác,đúng là đã làm rơi khi nãy,chị ríu rít cảm ơn:
-Đúng là của chị rồi,cảm ơn em nhiều.Nhưng bây giờ chị đang có việc gấp,nếu em thích,chị tặng nó cho em coi như lời cảm ơn,chúc em một ngày tốt lành…
Tôi đưa hai bàn tay lấm lem ra nhận cuốn sách từ tay chị,gửi lời tạm biệt rồi nhìn chị chạy đi dần khuất khỏi tầm mắt.Tôi đưa món quà của chị lên nhìn,dường như đây là món quà đầu tiên mà tôi nhận được từ 1 người xa lạ…
"Hoa Mặt Trăng"là tên của nó,đó là một cuốn tiểu thuyết.Bìa truyện được làm bằng bìa cứng,xung quanh khung viền là các đường cong uốn lượn màu vàng,điều đáng chú ý nhất là hình ảnh được "cái vòng hoa" bằng vàng đó bao bọc chỉ là một tòa lâu đài cổ xưa nằm sừng sững trong cơn bão.Chỉ mới đọc tên và nhìn hình ảnh,tôi chắc chắn là có một bầu không khí u ám bao trùm trong cốt truyện.
----------
Tôi ghé vào quán cà phê gần đó.Ngồi xuống ở chiếc bàn số 9,nhẹ nhàng lật ra trang đầu rồi bắt đầu vừa đọc vừa thưởng thức cốc cà phê sữa nóng hổi trong một không gian ấm cúng và mộc mạc vào buổi chiều mưa lạnh buốt của tiết trời mùa đông khiến tôi đọc nó mà quên hết thời gian.
-Bạn ơi,quán của mình gần đóng cửa rồi ạ,mời bạn về giúp mình ạ.
Một bạn nhân viên trong quán gọi tôi,tôi quay lên,khuôn mặt lạnh tanh của tôi làm cho bạn ấy cảm thấy kỳ quặc,tôi nói:
-Mình đã ngồi lâu vậy rồi à,thế thì thôi,mình về.À quên đây là tiền nước,bạn thối lại cho mình nhé.
Nhìn ra ngoài trời đã tạnh mưa và tối dần,thì ra tôi đã ở đây lâu vậy sao?Cuốn tiểu thuyết ấy thực sự là không có gì đặc biệt lắm.Tóm tắt lại thì truyện kể về 2 cô công chúa trong vương quốc Ánh Sáng,công chúa Tiểu Nguyệt thì được mọi người yêu mến và Cẩm Hoa-cô em gái cùng cha khác mẹ của cô.Vì Nguyệt được hạnh phúc bên người mình yêu,còn Cẩm Hoa thì bị người trong cung ngược đãi vì cô là đứa con hoang của đức vua và người hầu gái,dần dần cũng trở nên ghen tị và lạnh nhạt,một hôm,Cẩm Hoa quyết định đầu độc Tiểu Nguyệt nhưng không thành,bị xử trảm và chết với sự đau khổ.
Tôi thực sự nghĩ rằng câu chuyện này chẳng có gì đặc biệt,nhưng nhân vật Cẩm Hoa và tôi cũng có điểm giống nhau nhỉ?Nếu tôi là cô ấy thì tôi chắc đã bỏ đi lâu rồi và nếu có thể lật lại cuộc đời,tôi sẽ không ở lại để họ đàn áp đâu…Nếu vậy thì có lẽ tôi sẽ không quên đi mất yêu thương là gì,tôi vẫn sẽ còn cảm xúc…Dù có muốn đến mấy thì nước mắt dù chỉ 1 giọt cũng không rơi được nữa rồi….
-Bạn ơi,5 nghìn đồng tiền thối của bạn ạ,cảm ơn bạn vì đã ủng hộ,lần sau nhớ quay lại nhé!
Tiếng của bạn nhân viên kêu tôi làm tôi thôi đi cái suy nghĩ kỳ cục ấy.Tôi lấy tiền rồi rảo bước ra khỏi cửa hàng rồi trở về.
Dừng lại ở cột đèn vẫn còn đỏ một mình,cầm cuốn sách nặng trĩu trên tay.Đèn cũng chuyển xanh rồi,tôi đi nhanh qua đường.Này,khoan đã,đèn của bên xe đã đỏ rồi mà sao tôi vẫn còn nghe tiếng chạy của 1 chiếc container vậy???Tôi đảo mắt nhìn về phía trước.
Ôi không,một tài xế say rượu đang lao thẳng về phía tôi không ngừng,tôi hoảng lắm,bây giờ chỗ qua bên kia vẫn còn rất xa,không được,không được tới đây…
"ĐÙNG"
Thế rồi,mọi thứ trở nên tối đi,vậy là đã kết thúc rồi sao,sự kết thúc trong vô cảm và đau đớn…
----------
Tôi thức dậy ở trong một căn phòng cũ kỹ,đổ nát,mùi ẩm mốc của nó làm tôi thấy khó thở.
"Mình chết rồi mà,mình đã bị xe tông,đây chắc chắn không phải bệnh viện."tôi nghĩ
Nhìn vào bàn tay của mình,lạ nhỉ,tay của tôi đâu có như thế này,còn bộ y phục tôi đang mặc trên người không giống những mẫu thời trang gần đây,nó khá lỗi thời rồi…Tôi mò mẫm cố tìm một cái gương hay cái gì có thể phản chiếu được trong đây.
Đột nhiên, "BÙM",một cô bé xuất hiện với đôi mắt xanh biển tinh khiết và mái tóc đen ngắn đang mặc 1 bộ đồ hoàn toàn đen,điều kỳ lạ ở đây là cô bé có 1 đôi tai mèo và cái đuôi dài ngoằn.
Lúc đó,tôi chưa kịp hỏi chuyện gì thì cô bé đã lên tiếng:
–Mỗi thế kỉ,là cứ 100 năm,sẽ có một linh hồn may mắn được chọn để đầu thai vào 1 cuốn tiểu thuyết cuối cùng mà họ đã đọc,nhân vật bạn có ấn tượng nhất,đó sẽ là bạn.Đặc biệt,khi sự kiện này xảy ra với ai đó,người ấy có thể tùy ý thay đổi cốt truyện hoặc không.Thời gian này,vào thế kỉ XXI,người may mắn đó là bạn.
Cô bé vỗ tay như đang chúc mừng tôi vậy.
Tôi vẫn chẳng thấy bất ngờ gì,cũng hỏi:
-Em là ai…
-Quên chưa giới thiệu,em là MiMi,sứ giả của thế giới tiểu thuyết,em sẽ đồng hành cùng chị trong đây.Em sở hữu rất nhiều phép thuật như là có thể biến thành mèo để không ai nhận ra và sợ hãi vì ngoại hình của em.
-Ồ…
Lúc đó,tôi quyết định bỏ đi,không sống như cách của cốt truyện mà tác giả đã ban cho nhân vật mà tôi biến thành,quyết tâm thay đổi cuộc đời.