webnovel

Đường biên giới

-Chị,dậy nào,đến lúc đi rồi.

MiMi lây người tôi.

-Em về rồi à?

-Um,em ăn tối ở nhà nghỉ của anh Nhất Cử rồi, mà em có chuyện này muốn nói với chị.

-Mà cho chị hỏi là mấy giờ rồi vậy?

Tôi nhìn ra ngoài,trời còn rất tối, không biết là mấy giờ, An Khải thì cũng đang nằm ngủ.

Rút từ trong túi chiếc đồng hồ đeo tay,MiMi nhìn vào rồi nói:

-4 giờ sáng chị ạ.

-Được rồi,em muốn nói gì?

MiMi ngồi xuống,ánh mắt có vẻ khá nghiêm trọng.

-Hồi chiều, khi đang dẫn đường cho mọi người,em có đi ngang qua cái chỗ mà chị gặp nguy hiểm.Em cũng thuận mắt nhìn qua bụi rậm mà chị núp, thấy cái tên nằm lăn lóc trước đó mà chị kể đột nhiên lồm chồm đứng dậy.

-Vậy là hắn không chết…

-Khi hắn quay lưng ra sau,em có thấy một bông hoa hồng cắm thẳng vào sau ót.Em cũng thấy rất bất ngờ khi nhận ra bông hoa đó chắc chắn là món quà em đặt lên ngực cậu bé mà ta đã gặp vì em có yểm vào đó một loại phép thuật bảo vệ, khi mà có ai đụng vào cơ thể cậu bé hoặc chạm vào hoa thì sẽ bị bất tỉnh,sau đó mất hết lý trí.

-Ý em là…

-Phải,chính cậu bé đó đã cứu chị trước khi em đến.

-Em ấy cũng hiện hồn về kiếm chị…

-Vậy à,bé có nói gì không?

-Cậu bé gửi lời cảm ơn đến 2 chị em mình rồi đưa cho chị cái hộp gỗ nhỏ.

Tôi đưa sợi dây chuyền có móc hình chiếc hộp giấu từ trong áo ra cho MiMi xem.

-Chị muốn khi sang Barracort, nơi đầu tiên chị muốn tới là làng Hime, chị phải thực hiện tâm nguyện của cậu bé.

-Thì ra là vậy…

MiMi gục đầu xuống.

-Lát nữa ta lên đường, em muốn đến thăm mộ lần cuối.

-Chị cũng vậy,đó là ân nhân của chị.

-Phải rồi,sao chị không lấy tên mới là "Hồng Ân" cho đẹp nhỉ?Qua đó chúng ta sẽ là một cặp chị em để ít bị nghi ngờ.

Nảy ra ý tưởng,em ấy kêu tôi.

-Cũng được đấy, nhưng quan trọng nhất là họ tên.

Tôi nói.

-Hmm… vậy còn họ"Nhược"?, "Nhược Hồng Ân" nghe hay lắm chị ạ.

-Cảm ơn em,chị xém quên mất.

Thế là tôi đã có một cái tên mới rất hay và ý nghĩa, cũng từ cậu bé ân nhân mà ra.

-Còn em tên gì nhỉ?

-Em đã nghĩ ra trong lúc trở về đấy, "Nhược Gia Kỳ" trông khá hợp chị nhỉ.

-Thế chốt nhé!

—-------

Tôi đứng dậy nhẹ nhàng,bảo MiMi dọn đồ cất vào túi, còn mình thì đánh thức An Khải.

-An Khải,anh dậy nào,ta sắp phải đi rồi.

Kêu một hồi,An Khải cũng bật mình ngồi dậy.

-Ồ,MiMi ơi,cho anh xin một bộ quần áo mới được không?

Khải ngượng ngùng hỏi.

-Tất nhiên là được ạ.

MiMi cho tay vào túi,lấy ra một bộ đồ chỉnh chu hơn cái áo và cái quần rách nát của anh.

Khải vui vẻ nhận bộ đồ từ tay cô bé,chạy ra cửa hang rồi tìm chỗ thay.

—-------

-Tôi xong rồi,cần phụ gì không?

An Khải với bộ quần áo mới trên người trông đẹp hơn hẳn,MiMi tấm tắt khen:

-Hợp lắm ạ,dáng anh đã đẹp rồi mặc gì cũng sang hết á.

-Em quá lời rồi,hihi…

Khải gãi đầu.

MiMi quan sát một lần nữa,thấy mái tóc đen óng của anh đã dài,cô bé lấy ra một chậu nước nhỏ rồi bảo anh gội đầu cho sạch sẽ.

Sau đó,MiMi rút từ túi cái kéo,bảo anh ngồi xuống, làm một đường nhanh gọn,mái tóc rối và dài đã trông gọn gàng, gương mặt của anh cũng trở nên tuấn tú và sáng sủa hơn mới lần đầu gặp.

Tôi nhìn anh đang cười tươi cũng chẳng nói gì thêm, quay sang nhờ MiMi lấy luôn bộ đồ mới cho bản thân.

-Của chị đây.

MiMi cầm một cái áo đen,một chiếc quần dài bằng hai tay đưa cho tôi.

-Cám ơn em,đi thay đồ với chị luôn cho nhanh.

-Được ạ.

-Nhờ anh chờ chúng tôi một chút…

Tôi nói với Khải.

-Ừm,được mà, cô đi đi.

—-------

Tôi được MiMi đỡ ở sau lưng rồi ra ngoài vì trời còn tối,kiếm đại một gốc cây có nhiều bụi rậm thay là được.

Vì hai tay còn đau nên tôi gặp khó khăn cũng làm nhiều trở ngại cho cô bé.

-Xin lỗi em, phiền em quá.

Tôi nói với MiMi khi trở về hang.

-Không sao, chị bị như này là vì em mà, sao em trách được.

Cô bé cười.

-Được rồi, ta đi thôi!

An Khải thấy tôi và MiMi đã về,đứng dậy chạy ra ngoài.

-5 giờ,thời điểm quá tuyệt vời để vượt biên!

MiMi nói đùa,miệng cười khúc khích.

Cầm trên tay hộp thịt vừa nướng sẵn, tôi thay mặt MiMi hỏi ý kiến của Khải:

-Tôi với MiMi cần đến chỗ này,không biết có phiền anh không?

-Cô đi đâu thì tôi theo thôi, bạn đồng hành ạ!

—--------

Quay lại chiếc mộ nhỏ ở nơi có nhiều ánh sáng, tôi,MiMi và cả An Khải dù chẳng biết chuyện gì cũng quỳ xuống, cầu may cho người khuất mặt.

Mở nắp hộp, bên trong là vài miếng thịt ngon nhất,tôi đặt kế bên mộ cho bé trai tốt bụng.

-Cảm ơn em đã cứu chị.

Tôi chắp tay lại.

-Kiếp sau phải thật hạnh phúc nhé.

MiMi xoa xoa lên cái mộ nhỏ, lấy trong túi mấy cây nhang, chia cho tôi và Khải mỗi người một cây rồi bật lửa.

Xong xuôi, nhóm chúng tôi xuất phát,tiến thẳng về biên giới Barracort.

—-------

Đúng 7 giờ sáng hôm sau, qua bao nhiêu trở ngại, thiếu lương thực và nhiều lần khó khăn phải dừng chân, chúng tôi rất cố gắng vì đường biên giới rất khó tìm, mặc dù đúng là MiMi có phép thuật, chỉ cần hô biến 1 cái là đến ngay, nhưng tôi cứ khăng khăng là sẽ tự bản thân mình trải nghiệm, nhỡ đâu trên đường đi, tôi có thể vô tình thấy một mảnh ghép cảm xúc nào đó,phải không?

Trời không phụ lòng người, chúng tôi không tin rằng trước mắt mình đã đứng ở khu vực biên giới giữa Ánh Sáng và Barracort rộng lớn,chỉ đi vài mét và qua sợi dây thép,chúng tôi sẽ tiến vào lãnh thổ,sau đó đến cửa khẩu.Nhưng đó sẽ được người ở đây coi là vượt biên trái phép nên chúng tôi đành dừng bước ở trước sợi dây, mong sẽ có lính canh nhìn thấy.

Đúng như chúng tôi dự đoán, có 5 anh lính đang đứng ở phía cửa khẩu,thấy chúng tôi đang ở sát vạch biên của 2 nước, bèn vác súng lên tiến lại.

-BÁO CÁO,CÓ 3 NGƯỜI 1 NAM 1 NỮ TỪ ÁNH SÁNG TIẾN VÀO BIÊN GIỚI.

-CHÚNG TÔI LÀ KHÁCH DU LỊCH.

-BÁO CÁO, 3 NGƯỜI NÀY LÀ KHÁCH.

-MANG HỌ VÀO KIỂM DUYỆT.

-NHẬN LỆNH.

Một anh lính thông qua bộ đàm được treo ở ngay vai,anh nói chuyện với người có chức cao nhất ở đây.

-Mời 3 người bước vào.

Để phòng bị trường hợp chúng tôi là kẻ xấu, nên họ chọn ra ba anh lính, mỗi người cầm tay chúng tôi rồi tiến vào.

Trước hết, chúng tôi cần phải vượt qua cổng xét duyệt, nếu thất bại thì khả năng bị gửi về nước là vô cùng cao.

-Họ tên?

Một quân lính mặc âu phục của quân đội Barracort hỏi An Khải,trên tay đang cầm một tờ giấy ghi chép.

-Châu An Khải.

Khải bằng một giọng điệu nghiêm túc, ngẩng cao đầu trả lời không một chút sợ hãi.

-Từ Ánh Sáng qua đây?

Tên lính nhìn anh bằng ánh mắt phán xét.

-Không, tôi là người dân Eden, ở khu đô thị Uni.

Mặt của tên kia cũng bắt đầu thả lỏng.

-Tuổi?

-19

-Hmm…muốn qua tạm trú hay ở đây luôn?

Tên lính vừa ghi vừa hỏi.

-Tạm trú.

-Có thể cho tôi xem hộ khẩu?

-Xin lỗi ngài nhưng tôi đã bị cướp trên đường đến đây.

Khải thành khẩn.

-Làm cách nào cậu chứng minh được mình là người dân Eden?

Vừa nghe xong,Khải vụt biến mất, tôi thấy có vẻ là phép thuật tàng hình,tên lính cũng nhìn ngó xung quanh,sau đó anh trở lại đứng trước mặt tôi.

-Đó là phép tàng hình.

-Trình độ?Ví dụ như học vấn, nghề nghiệp,...?

-Học sinh hạng B năm nhất ở trường đại học, hiện chưa có việc làm.

-Được, anh đã hoàn thành, hãy vào kia chụp chân dung rồi chúng tôi sẽ xuất trình giấy tờ cho anh.

Vỗ nhẹ vào vai An Khải,tên lính chỉ vào một căn phòng chụp ảnh rồi chúc mừng anh.

Khải đi vào,quay ra sau cổ vũ cho tôi và MiMi vì qua đây tôi sẽ lấy danh nghĩa là chị ruột của em ấy.

-Tên?

-Nhược Hồng Ân, đây là em gái tôi tên Nhược Gia Kỳ.

Tôi đại diện trả lời.

-Từ Ánh Sáng qua đây?

-Phải, ở thị trấn Lâm Tự.

Việc bình tĩnh lúc đó đối với tôi rất dễ, vốn dĩ tôi đã mất cảm xúc từ lâu rồi.

-Tuổi?

-Tôi 18, em tôi 4.

-Tạm trú hay sao?

Hắn hỏi cộc lốc.

-Tạm trú.

-Hộ chiếu?

Tôi rút trong túi quần ra, đó là hộ chiếu giả mà MiMi đã chuẩn bị cho tôi rồi đưa cho hắn.

Hắn lật từng trang ra so sánh ảnh bên trong hộ chiếu, cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi với ánh mắt đầy sự khả nghi, nhưng thấy trên người chúng tôi chẳng có gì đáng phải nghi ngờ nữa, hắn xác nhận vào hộ chiếu rồi trả lại, sau đó mời tôi đi vào.

-Được rồi,dù gì nước Ánh Sáng mấy người cũng chẳng có tài năng gì nên ta khỏi hỏi thêm cho phí lời, vào trong phòng ảnh đi.

Tôi cũng chẳng nói nhiều vì thấy tên lính kia nói đâu có gì là sai, cũng chậm rãi đi về phía phòng chụp ảnh,MiMi thì sợ hãi vén tay áo tôi, lẽo đẽo theo sau.

-Ta thành công rồi.

MiMi mừng thầm với tôi.

—-------

Đi thẳng về phía phòng chụp ảnh, tôi thấy An Khải đã mở cửa đi ra, thấy chúng tôi đã qua được cửa ải,anh nồng nhiệt bảo chúng tôi nhanh vào lấy thẻ chân dung rồi ra phòng chờ để họ làm giấy phép cho rồi sau đó mới được vào thẳng lãnh thổ.

Tôi cũng cảm ơn anh ấy rồi mở cửa bước vào phòng ảnh,nhắc MiMi chờ ở ngoài.

Xong xuôi,tôi cùng MiMi đi vào phòng chờ cùng An Khải.

Chúng tôi được họ mời ăn chút bánh và ngồi uống trà và nói chuyện một chút, một anh lính bước vào, trên tay là xấp giấy và thẻ.

-Cậu Châu An Khải?

-Tôi đây.

Khải giơ tay.

-Đây là giấy phép và thẻ công dân của cậu, chúc cậu có trải nghiệm tốt nhất khi đến đây.

Xác nhận danh tính xong,Khải được người dẫn ra ngoài, nhưng anh vẫn cố níu lại chờ tôi và MiMi.

-Cô Nhược Hồng Ân?

-Tôi.

-Cô là người bảo hộ của bé Nhược Gia Kỳ?

-Phải.

-Được rồi, đây là giấy phép của cô và em cô, còn thẻ công dân thì bên nước chúng tôi quy định trẻ em dưới 16 sẽ không có nên chỉ cô là được nhận.

Tôi nhận giấy của 2 chị em rồi cũng lấy luôn thẻ công dân, sau đó, 1 anh lính từ phía góc phòng cũng đi theo chỉ đường cho chúng tôi.

Ra ngoài, thấy Khải vẫn còn đứng cùng anh lính để chờ tôi và MiMi, tôi cũng đi về phía anh, cùng đi chung với nhau.

—-------

Cuối cùng sau bao gian nan, khó khăn, tôi cũng đã có được một cuộc sống và hành trình mới.

Cảm ơn những người đã có công giúp tôi để có đủ dũng khí vượt qua, cảm ơn những người bạn đồng hành đã cùng nắm tay tôi vượt qua chông gai, bão tố của cuộc hành trình vượt biên giới.

Chapitre suivant