Với thân phận nô lệ, Azriel đã phục vụ cho đứa con bị đòn roi của một quý tộc. Tròn 16 tuổi, cô từ bỏ hy vọng sẽ có người đến cứu cô khỏi nơi quái quỷ này. Cô có ý định bỏ trốn thì gặp phải phù thủy Rhema Reshith. Trong cơn khốn cùng này, chàng trai bí ẩn bước vào cuộc đời cô. "Tại sao cô lại sống cuộc sống như thế này chứ?" Người này rốt cuộc là ai? Tại sao luôn xuất hiện và giúp cô? Liệu anh có thể giúp cô bắt đầu cuộc sống mới như trong truyện cổ tích không?
Mọi người thường không nhớ những gì đã xảy ra khi còn nhỏ, nhưng ký ức thời thơ ấu của Azriel Esthera lại rất rõ ràng. Cô nhớ lại những mà mẹ cô đã nói khi cô còn chưa biết bò.
"Sinh đôi à! Thật đáng lo mà! Sao thứ này lại ra đời? Nếu Benhirem được sinh ra một mình...
Đôi mắt của mẹ cô dường như thể hiện cái gì đó rất ghê tởm và sự bẩn thỉu bám vào con trai mình, đối với cô nó đủ sống động để vẽ chúng.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt của cha mình khi ông không cần cô nữa.
"Thứ này phải chết nhanh thôi. Đứa con ăn bám đang hút hết tất cả vận may của anh trai mình."
Azriel có một trí nhớ tốt nhưng nó có lẽ không cần thiết. Ở ngôi làng nhỏ phía Bắc nơi cô được sinh ra, cặp đôi song sinh được xen là xấu xa không nên tồn tại, họ chia sẻ may mắn của nhau. Vì cô được sinh ra sau khi anh trai của cô, cô được coi là một lời nguyền bất hạnh mang lại cho anh ta. Vì lý do đó, cha mẹ thậm chí không muốn đặt tên cho cô.
"Tôi không tin vào điều này."
Cặp song sinh của cô ấy, Benhiram cũng là người duy nhất đối xử tốt với cô.
"Em không giống lời nguyền chút nào đâu".Anh trai cô có đôi mắt màu vàng và mái tóc đen như cô nói, " Em là em gái của anh, người em gái mà anh sẽ bảo vệ, anh sẽ đặt cho em cái tên."
Sau đó, một cuộc chiến tranh đã xảy ra. Ngôi làng của họ đã bị san bằng, cha mẹ của họ cũng đã bị giết. Chỉ có cặp song sinh sống sốt và họ đã trốn thoát. Mặc dù tất cả những người khác đều đã chết. Azriel thì vẫn ổn vì cô ấy ở cùng Benhiram, anh trai của cô và là gia đình duy nhất của cô ấy.
Không lâu sau đó, anh ấy cũng qua đời. Cái tên mà anh đã đặt cho cô cũng chết theo anh. Cô ấy chỉ mới bảy tuổi và hoàn toàn cô độc, lang thanh khắp nơi như một đứa trẻ mồ côi không có tên.
Một ngày nọ, đột nhiên cô thức dậy trên một chiếc giường lớn và mềm mại, cô đã quen với giấc ngủ trong một góc của ngõ sau.
Một cặp vợ chồng với nụ cười thân thiện tự giới thiệu mình là người giám hộ mới của cô.
"Thưa cô, cô mới mười tuổi, người đặt tên cho cô đã chỉ định chúng tôi làm người giám hộ của cô."
Azriel hỏi, "Tôi mười...mười tuổi sao? Cò một người...đặt tên cho tôi?"
"Trời ạ, cô không nhớ sao?"
Ký ức của cô từ 7 đến 10 tuổi đã biến mắt và cô ấy không nhớ gì cả.
Mặc dù cô thường có những ký ức rõ ràng không cần thiết, nhưng cô không thể nhớ cuộc sống ba năm qua, giống như chúng được sơn màu đen.
Cặp vợ chồng hỏi, "Cô thậm chí không nhớ mình tên gì à?"
Azriel nói, "Tên tôi..."
Cô chỉ nhớ một điều, có một giọng nói trầm và nhẹ nhàng của một người đàn ông vang lên bên tai cô như một gia điệu.
Khi ánh sáng rực rỡ và tĩnh lặng bao trùm lấy cô, giọng nói đó đã cất lên, "Azzriel Esthera, hãy để điều này là tên của em."
Người giám hộ mới của cô không biết chuyện gì đã xảy ra trong ba năm cô mất trí nhớ. Họ đều không trả lời dù cô có hỏi bao nhiêu lần đi nữa. Tuy nhiên, họ đối xử rất tốt với cô. Trong biệt thự của họ, Azriel tận hưởng cuộc sống xa hoa khác với trước đây, nhưng điều đó chỉ kéo dài được một năm.
"Đứa trẻ này chắc hẳn đã bị bỏ rơi."
Cặp đôi này rất muốn lấy khối tài sản khổng lồ của Azriel. Cô chỉ mới 11 tuổi và không thể tự bảo vệ mình khỏi những người giám hộ bị mù quáng bởi lòng tham. Mặc dù cô đã làm nhiều cách để tự bảo vệ mình, cặp vợ chồng này không mất quá nhiều thời gian để chiếm đoạt tài sản của cô, và bán cô làm nô lệ.
Là một nô lệ, Azriel bị mua bán qua lại nhiều lần. Lòng bàn chân của cô bị lửa đốt cháy. Cô ấy đã cố gắng chạy nhiều lần, nhưng cô cũng chỉ để bị bắt và đánh. Khoảng thời gian cô học cách từ bỏ, một thương nhân đã mua cô. Ông nhận thấy ngoại hình của cô khá nổi bật, vì vậy ông giặt quần áo cho cô và dạy cô những nghi thức cơ bản. Sau đó, ông bán cô cho gia đình bá tước Colte của vương quốc Aucandor để làm vật tê thần. Lúc đó cô chỉ mới 12 tuổi.
Khi một đứa trẻ đáng kính có hành vi sai trái hoặc bỏ bê việc học, một đứa trẻ bị đánh đập sẽ phải chịu đòn roi thay cho đứa trẻ đó. Gia đình Hoàng Gia thường chọn những người Quý Tộc để đánh đòn trẻ em. Trong khi các gia đình Quý Tộc bình htuowfng sử dụng thường dân hoặc nô lệ.
Bá tước Corte có một cô con gái, trạc tuổi Azriel và được ông mua cho. Con gái của ông là Deborah Colte, là một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng, nhưng cô rất ngủ ngốc và kiêu ngạo. Cô thường ngủ trong giờ học, bỏ bê công việc, chế giễu và xúc phạm người dạy học của mình. Đôi khi, cô thậm chí còn ném lọ mực vào họ. Không một ai có thể ở lại nhà Cortes và dạy hơn nửa năm cả.
Cô con gái yêu quý của bá tước xem đứa trẻ bị đánh đòn thay là điều hiển nhiên. Mặc dù cô cảm thấy xấu hổ mỗi khi bị người khác cho xem đứa trẻ bị đánh đòn thay đó. Những vết sếp trên đứa trẻ chịu đòn thay cô cho thấy sự ngủ ngốc và lười biếng của cô, vì vậy Deborah bắt đầu làm việc chăm chỉ hơn trước và ra lệnh cho họ không được đánh đập vào mặt, tay và chân bất kỳ nơi nào mà người khác có thể nhìn thấy của đứa trẻ đó.
Tuy nhiên, không ngày nào trôi qua mà không có vết bầm tím và bầm đỏ trên lưng Azriel và dưới áo cả. Cô buộc phải chịu đựng cà che giấu nỗi đâu của mình vì nếu Deborah thể hiện nỗi đau của mình, Deborah sẽ bỏ đói cô vì điều đó khiến cho Deborah xấu hổ. Bất cứ khi nào cô đau đớn gục ngã, cô sẽ chuyển sang suy nghĩ của Deborah.
Azriel tin tưởng rằng, "Người đặt tên cho mình một ngày nào đó sẽ đến tìm mình thôi." Cô nghĩ rằng, " Anh ấy chắc hẳn là một người mạnh mẽ và dịu dàng. Chắc anh sẽ rất buồn vì mình đã mất tri nhớ và bỏ đi một thời gian. Anh không bỏ rơi mình. Chắc hẳn anh đã rất lo cho mình đến mức phát ốm. Có thể anh đang tìm kiếm mình lúc này. Anh ấy sẽ tìm thấy và đưa tôi ra khỏi đây."
Đó là những ngày khó khăn. Mỗi lần Deborah đến lớp, Azriel đều bị đánh. Những lần khác, cô được yêu cầu làm một só việc vặt và việc nhà. Cô trở thành một đứa trẻ nô lệ bị đánh đập, tay luôn thô ráp, trên lưng luôn đầy sẹo. Bốn năm cứ như vậy mà trôi qua. Cảm giác đã từng kéo dài, một ngày nào đó sẽ được cứu bởi ánh sáng, dần dần biến mất. Và không một ai đến cứu cô.
Vào mùa xuân năm 996 theo lịch Iskam, cô bước sang tuổi 16. Lúc đó cô đã từ bỏ Đức tín của mình từ lâu, nhưng hy vọng mà cô đã từ bỏ đã trở thành sự thật theo cách khác với những gì cô từng tưởng tượng.