Hạ Lăng bị anh trai lôi về nhà.
Trong khu nghỉ ngơi tầng hai, cô có vẻ không vui, trong tay cầm một chén trà gừng do anh trai đưa lại, cả người thấy mệt mỏi. Ánh trăng bàng bạc hắt vào, ngoài cửa sổ sát đất là vườn hoa bò đầy dây leo thường xuân.
"Phượng hoàng đều không có ý chí như vậy à?" Cô bỗng nghe thấy giọng của anh trai.
"Hở?" Cô mờ mịt ngẩng đầu.
Hạ Mặc Ngôn thở dài: "Rốt cuộc Lệ Lôi tốt chỗ nào? Chỉ mỗi việc năm ngày ba bữa, cậu ta lại cho em leo cây, còn hại em bị ông nội cậu ta mắng thì cậu ta đã không xứng ở bên em rồi." Con gái nhà họ Hạ bọn họ cho tới bây giờ vẫn luôn được yêu thương chiều chuộng, con gái bình thường còn thế chứ nói gì đến phượng hoàng tôn quý nhất gánh nghiệp thay cả dòng họ?
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com