Hai người đang nói chuyện thì lại có người bước vào.
Từ trong biển hoa, Hạ Lăng quay đầu lại nhìn, thì thấy một ông cụ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, mái tóc bạc phơ, quắc thước, còn có Tô Đường và cả một người đàn ông trông quen quen đi cùng, đang quan sát cô.
Nói đúng ra là quan sát cô và Hạ Mặc Ngôn.
Hạ Lăng bất giác thu vẻ mặt thoải mái lại, đứng thẳng một cách quy củ, khẽ chào: "Ông Lệ." Trước giờ cô vẫn luôn sợ ông cụ Lệ, cảm giác sợ hãi này không phải sợ cường quyền, mà là kính sợ thân phận "ông nội của người trong lòng". Cô biết rõ hôm nay ông cụ đến xem liveshow, nhưng mà liveshow đã kết thúc rồi, ông đến hậu trường làm gì? Trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi, nhưng lại không tiện để lộ.
Trên mặt ông cụ không tỏ vẻ gì, ông chẳng nói chẳng rằng.
Hạ Mặc Ngôn đứng bên cô, vẻ mặt lạnh lùng, ông già này coi mình là ai thế? Liệu ông ta có bao giờ tự hỏi bản thân rằng, ông ta có gánh nổi sự khách sáo như vậy của con gái nhà họ Hạ không?
Support your favorite authors and translators in webnovel.com