webnovel

Volume 1 Chap 2: Xin chào!

Chúng tôi trên đường đi được biết thêm rất nhiều thông tin từ ông bác ở tiệm sách

"Ta đã đối đầu với quái vật rất nhiều lần,và ta nhận thấy rằng,con mồi của chúng của riêng nhau,không lấy con mồi của con quái khác"

Tôi hỏi:

"Sao ông biết"

"Qua thời gian cậu sẽ biết"

Chúng tôi đã tới London

"Này Mark"

Mark một người nghiên cứu về quái vật ở một nhóm ngụy trang thành một cửa hàng bán đồ lưu niệm ở London

"Anh có biết chai thuốc ở đâu không?cho tôi xin 4 chai"

"Ồ loại thuốc đấy,có người mới à?"

"Là 4 đứa nhóc"

Mark nói"Ồ,Tom lấy dùm tôi 4 chai loại thuốc chống cảm nhận quái vật đi"

Tom lên tiếng:

"Vâng"

"Anh ta là thành viên mới à"

Ông ấy hỏi

"Đúng đấy Harry,anh ta rất thông minh,anh ta đã giúp chúng tôi rất nhiêu khi đã giúp chúng tôi tiến thêm nhiều bước để khám phá ra nguồn gốc của chúng"

"Hừm,khá giỏi đấy"

Nói xong ông ấy ra xe và đưa chai thuốc cho tôi.

"Uống đi"

"Thuốc gì đây"

tôi hỏi

"Đấy là loại thuốc giúp chúng ta giảm sự cảm nhận của chúng,chúng cảm nhận để mò tới,nếu giảm đi thì sự cảm nhận của chúng với chúng ta sẽ yếu đi nhiều và phải khá là khó mới cảm nhận chúng ta rõ ràng"

Chúng tôi khi nghe xong cũng bắt đầu uống,nó không đắng mà cũng không ngon.

"Không có vị" Richard nói

Chúng tôi nhanh chóng khởi hành ra sân bay,chúng tôi đều im lặng trên đường đi,không ai nói gì,im lặng đến đáng sợ

Chúng tôi đã đến sân bay,Chúng tôi sẽ đến Mỹ,Chúng tôi đã làm thủ tục,giấy tờ đầy đủ bây giờ chỉ cần chờ khoảng 15 phút,là chúng tôi sẽ lên máy bay,

"Này ông,tại sao ông lại giúp chúng cháu"

tôi đã hỏi một câu vớ vẩn,để phá nát bầu không khí im lặng

"Cứu người không cần lý do và nếu các cậu bị nuốt chửng chúng sẽ mạnh lên nữa"

đã tới giờ,máy bay tới,chúng tôi lên máy bay,ổn định chỗ ngồi và cất cánh,máy bay vừa bay lên caothì

từ phía sân bay phát nổ,nhưng ko ai phản ứng gì cả,mặc dù phát nổ rất lớn.

"Bọn chúng tới nhanh hơn ta tưởng"

Ông ấy nói

"Đó là ảo ảnh của con quái vật"

Máy bay lên cao

"Chúng ta đã thoát rồi"

Chúng tôi vẫn còn bị ảnh hưởng bởi sự thật rằng,chúng tôi đang bị truy đuổi.

Chúng tôi đã tới Mỹ,chúng tôi đáp xuống ở sân bay nọ và nhanh chóng duy chuyển đến một nhóm khác,cũng là một nhóm nghiên cứu quái vật,nó ở trong một cửa hàng tạp hóa cũ

"Chào!"

một người phụ nữ bước ra,cô ấy mặc bộ đồ của bác sĩ.

"Ông Harry à,chào ông có người mới à?"

"Đúng cô có thể cho tôi một vài vũ khí để tự vệ được không,vài đứa nhóc cần vũ khí"

"Hmm,một con dao có vẻ hợp nhỉ"

"tôi cũng nghĩ như thế,lấy cho tôi loại mà cô nghĩ hợp nhất đi"

sau đấy cô ấy tiến vào cánh cửa và đi ra với một vài vũ khí

"Tôi đã thu được một số vũ khí như này,tôi sẽ tặng anh như là quà để cung cấp rất nhiều thông tin cần thiết cho chúng tôi"

"Cảm ơn cô,tạm biệt,chúc cô may mắn!"

nói xong ông ấy đi ra với đống vũ khí,chúng tôi cũng hiểu được là nó cần thiết nên cũng không lên tiếng.

"Đi lấy xe thôi"

Chúng tôi đi đến nhà ông ấy ở khá xa và ở một khu hẻo lánh.

Marcus hỏi "Này ông chú,có cách nào để không phải chiến đấu mà có thể loại bỏ được nó không?hay ít nhất là khiến nó không truy đuổi chúng ta?"

Ông ấy đáp:

"Không"

"Vâng"

Marcus khá thất vọng và phải chấp nhận sự thật,sau đấy chúng tôi đã lái xe và đến một nhóm ở 1 nơi khá xa,đây là một nhóm người sở hữu khả năng đấy.

Trên đường đi ông ấy đã chia sẽ thêm một số thông tin.

"1 Quái vật sẽ có rất nhiều con mồi,chúng sẽ săn lùng con mồi gần nhất"

"Con quái vật truy lùng ông có nhiều người không?"

"Có rất nhiều ở Anh,ta không thể cứu thậm chí là không biết ai sỡ hữu năng lực"

"Tạm thời là chưa tới lượt nó truy lùng chúng ta,khoảng 2 3 tháng nữa sẽ đến lượt chúng ta thôi,và chúng ta phải hết sức cẩn thận"

Chúng tôi nhẹ nhõm được phần nào,nhưng cũng thấy đáng tiếc cho những con người đấy,cuối cùng chúng tôi đã tới nơi,một căn nhà bình thường,chúng tôi vào trong.

"Chào là người mới à,tôi là Jane mong được giúp đỡ"

cô gái đó là người giới thiệu đầu tiên ngay khi tôi mở cửa ra.

"Đây là một trong những nhóm sỡ hữu khả năng đấy,yên tâm là quái vật sẽ không đến đây sớm đâu,các nhóc có thể yên tâm mà ở đây,nhưng chút nữa chúng ta cũng có việc khác"

"Xin chào chúng tôi là người mới" tôi nói

"cháu là Marcus,họ là John,richard và cậu kia là đội trưởng của chúng tôi"

"Rất hân hạnh làm quen"

"Rất hân hạnh làm quen các cậu"

"Chào hỏi đã xong ta cần có chuyện cần nói với mấy nhóc"

chúng tôi đi ra xe và nói chuyện riêng với ông ấy.

"Chúng ta chỉ đến để chào hỏi hôm nay thôi chúng ta cần có việc phải làm tiếp theo"

chúng tôi quay lại đấy và nói lời tạm biệt

Chúng tôi lên xe và đi theo ông ấy

"Các nhóc phải hiểu một chút về thứ chúng ta cần làm đó là huấn luyện mấy nhóc"

Vừa nói xong thì từ ngay giữa đường trước xe họ có bóng dáng của một người đàn ông bước ra với một nụ cười đáng sợ và méo mó trên khuôn mặt và đi càng ngày càng nhanh về chúng tôi

hắn lộ rõ vẻ khát máu và bắt đầu lao như điên về phía chúng tôi.

"Không ổn đó là quái vật!!bọn chúng không thể đến nhanh như thế được"

"trừ khi chúng là loại khát máu,nhưng loại đấy không thể tồn tại ở nơi như thế này,chúng chỉ tồn tại dc trên băng tuyết"

"ta nhớ đâu có thứ này!?"

"Sao ông ko nói về cái loại đấy?"

"Ta mà nói nữa thì các nhóc sẽ hoảng loạn mất!"

Con quái vật ấy chạy càng nhanh tới đây,và bắt kịp xe chúng tôi,tay của nó tạo ra một xúc tu có hình dáng màu đen,nó giống như một cây cột với cái đầu nhọn hoặc,mặt nó dính máu,tay nó đâm thẳng vào chỗ ông harry,nhưng ông ấy đã né được.

"Chết tiệt!"

ông ấy dùng một cây rìu chặt đứt cánh tay đó,tay nó hồi phục lại và kéo dài ra như muốn cắn xé cả chúng tôi

"Chúng ta phải giúp gì đó!"

John nói

bốn người chúng tôi nhìn nhau lao lại lấy cho 4 người 4 khẩu súng lục,chỉa súng bắn thẳng vào con quái vật,nhưng súng rất khó kiểm soát và tận 3 người đã bắn hụt một người đã bắn trúng chân nó.

"Có vẻ như có một đám chuột nhắt khác ở gần đây ngoài chúng mày nhỉ?" hắn nở một nụ cười ghê rợn sau khi nói câu đó,sau đấy hắn phi thẳng tới ngôi nhà đó với hình dạng méo mó và kì dị,rất may vài người đã né được cú đó nhưng cái xúc tu ấy đã chặt một cánh tay của một thành viên trong nhóm đấy và nó đã cho cả 3 người trong nhóm đấy vào bụng

"Ta xin lỗi,ta xin lỗi,ta xin lỗi,ta xin lỗi,ta xin lỗi,xin lỗi haa...haaaaaa....haaa"

Hắn cười khoái chí,đôi mắt hắn dần chuyển sang màu đen,hắn đã trở nên cực kì điên dại,sẵn sàng cắn xé bất kì thứ gì,may mắn là nhóm người đấy đã chạy trốn được bằng xe của họ.

"Tớ nghĩ nó sẽ quay về phía chúng ta đấy!!"

hắn cực kì to lớn,cao khoảng 4m.

Nhưng ông harry nhanh chóng lấy chiếc xe hồi nãy

"nó vẫn còn sài được!!Lên đi!!"

chúng tôi chạy như điên về phía chiếc xe,sau khi đã nhảy vào xe,ông ấy đã phóng chiếc xe với tốc độ mà tôi không thể nhìn rõ mọi thứ bên ngoài,nhưng con quái vật vẫn ở đằng sau.

"Có vẻ phải dùng đến cái đó"

Nghĩ xong ông ấy phi thẳng chiếc xe vào 1 con hẻm,nó vừa đủ cho xe đi qua,sao khi vượt ra ngoài con hẻm chúng tôi băng qua 1 cây cầu và chạy đến một góc nhỏ kế bên 1 vài quán ăn

"Theo ta biết,nó sẽ ko đánh hơi được chúng ta nên chúng ta chỉ cần trốn khỏi tầm mắt của chúng,nhưng ta chưa thấy con đó bao giờ có lẽ chúng ta phải đặt cược thôi"

1 giọng nói phát ra từ phía sau xe.

"Chào,có vẻ như chúng mày đặt cược thất bại rồi!"