Lương Mộc Tình biết điện thoại bị ngắt mất, trong lòng có chút khó chịu. Tại sao lại nghe giọng anh hơi không vui?
Chẳng lẽ ba mắng anh? Nhưng nghĩ đến tính cách kiêu ngạo của anh, nếu có bị mắng chắc chắn cũng không biểu hiện ra.
Cô thở dài một hơi, bước vào phòng tắm, vặn vòi nước nóng chuẩn bị tắm rửa. Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
"Mommy, mở cửa! Mommy…"
Giọng giòn tan của Tiểu Hành vang lên. Lương Mộc Tình vội mặc lại áo ngủ, ra khỏi phòng tắm, vươn tay mở cửa.
"Tiểu Hành, làm sao vậy con?"
Lương Tử Hành kéo tay cô đến bên cửa sổ: "Mommy, mommy nhìn daddy đứng dầm mưa ngoài sân kìa."
Lương Mộc Tình hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Lúc này mưa bên ngoài đã rất to, sắc trời tối sầm, hơn nữa mưa hình như còn dần to hơn. Cô không còn thấy rõ người đứng trong sân nữa, cô mở cửa sổ ra, ló đầu nhìn ra ngoài.
Nhìn thấy Nam Cung Ngạo vẫn còn đứng trong sân, không hề nhúc nhích, quần áo đã ướt đẫm.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com