webnovel

Chương 62: Serbes.

Chương 62: Serbes.

"Tên khốn kiếp, triệu hồi ta trong tình huống như thế này có biết là nguy hiểm lắm không hả?"

Kẻ bí ẩn kia giọng trầm trầm, thản nhiên nói với Triệu Thường Côn.

Hắn lực lưỡng, cao lớn, với cơ bắp cuồn cuộn, để ngực trần, chỉ mặc một cái quần màu đen đã cũ.

Mái tóc hắn ngắn và đen óng, hai bên đầu là hai đôi tai của hung thú.

Hắn là một thú nhân!

Mộc Phiến La quan sát hắn, âm thầm nhận xét.

"Đừng có sủa những lời khó nghe như thế!

Ta triệu hồi ngươi ra là có việc để ngươi làm đây"

Triệu Thường Côn đáp trả lời hắn.

"Việc làm?

Ngươi xem ta là tay chân sai vặt của ngươi hay gì?!"

Tên thú nhân vẫn cầm cây thương trên tay, tỏ vẻ bực dọc.

"Tên thú nhân chết tiệt kia!

Dám xen vào việc của ta?

Ngươi là không muốn sống nữa hay sao?!

Nếu không mau mau cút đi thì đừng tránh ta ra tay độc ác!!"

Từ phía trên tường thành, giọng của Tam Giác vang vọng tới.

Đôi tai của tên thú nhân vểnh vểnh lên khi nghe thấy giọng nói của Tam Giác.

Hắn bất chợt quay lại phía cổng thành, hai mắt tóe lửa nhìn vào đám yêu nhân phía trên.

"Ngươi vừa sủa cái gì đấy?!"

"Ta nói ngươi đấy, cái đồ thú nhân thấp kém!"

Tam Giác vẫn tiếp tục quát lớn.

"Thú...nhân...thấp...kém...?"

Tên thú nhân gằn từng chữ, cố gắng kìm nén cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt.

"Cái đám chết tiệt nào đây?"

Tên thú nhân âm trầm hỏi Triệu Thường Côn,  nhưng ánh mắt vẫn dán lên trên cổng thành.

Triệu Thường Côn chậm rãi lấy ra từ không gian giới chỉ  hai cái ghế sau đó ung dung ngồi xuống, hai chân bắt chéo, thong thả nói.

"Là công việc ta muốn giới thiệu cho ngươi!

Phía bên đó là khoảng một vạn yêu nhân, bọn chúng đang chiếm giữ thành trì của phu nhân ta nên ta muốn lấy lại.

Bọn chúng sống cũng được, chết cũng được, ta không quan tâm, tùy ngươi quyết định"

Triệu Thường Côn thản nhiên nói.

"Ta thích làm gì bọn chúng cũng được sao?!"

Tên thú nhân hỏi lại.

"Đúng vậy!"

Triệu Thường Côn gật đầu đáp.

"Rất tốt!"

Tên thú nhân mỉm cười, ánh mắt hiện lên sát khí ngùn ngụt.

"Bị tên chết tiệt ngươi nhốt ở chỗ đó cả trăm năm nay, cả người ta ngứa ngáy không chịu nổi a!"

Trong lúc Triệu Thường Côn và tên thú nhân nói chuyện thì phía trên tường thành, đám yêu nhân đã giương cung sẵn sàng theo lệnh của Tam Giác.

"Bắn!"

Tam Giác hô lớn.

Liền một loạt mũi tên bắn ra, số lượng lên đến cả ngàn, như một cơn mưa hướng về phía ba người phía dưới.

Tất cả những mũi tên này đều được rèn từ sắt, kể cả thân của tên, vì thế tốc độ bay và sức sát thương của chúng cao hơn những mũi tên bình thường khác.

"Cái trò trẻ con này..."

Tên thú nhân vận khí lực vào cánh tay trái, nói lớn.

"...cũng dám bày ra trước mắt ta sao?!

Lực Bạt Sơn Hà!'

Hắn vung mạnh tay trái, quét ngang một chiêu, tạo ra một xung kích diện rộng hướng tới cơn mưa tên.

Những mũi tên sắt bị xung kích tạt tới liền không lao đến nữa, tất cả đều gãy đôi rơi cắm xuống đất.

Liền tức thì tay phải hắn giương cây thương lên, miệng hiển hiện lên cười tà ác.

"Đây, trả lại cho ngươi!"

Hắn ném cây thương về phía tường thành nhưng lại cố tình tránh không ném vào tên Tam Giác.

Khi cả đám yêu nhân còn đang ngẩn ngơ vì cả vạn tên bằng sắt bị phá chỉ trong một chiêu thì một tiếng nổ lớn xảy ra.

Cả đám hoàn hồn lại thì tường thành đã mất một mảng lớn, toàn bộ yêu nhân ở chổ đó đã bị thổi bay bởi chỉ một cây thương ném đến.

Sức công phá là quá ngưu bức!

Cú ném khi nãy của Tam Giác xem ra chỉ là ruồi muỗi.

Tam Giác cùng đám quân lính của hắn mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu nhìn về phía tên thú nhân đang tỏa ra một luồng tà khí cuồn cuộn khủng bố.

Tam Giác cố hết sức dùng khí tức để xác định tu vi cảnh giới của tên thú nhân, nhưng kết quả lại không thu được gì, không thể xác định được sức mạnh của hắn.

Đó mới thực sự là đáng sợ!

Thực lực phải cỡ nào mới có thể vừa bộc phát khí tức vừa che giấu đi toàn bộ tu vi cảnh giới?

Tên thú nhân dậm mạnh chân tạo đà nhảy lên cao, hướng về phía tường thành, miệng nói lớn.

"Đám sâu bọ chết tiệt, gia gia đến đây!"

"Chủ soái...tên đó...

Chúng ta nên...làm thế nào đây...?"

Một tên thuộc hạ đứng cạnh Tam Giác hỏi trong sợ hãi.

"Tất cả nghe lệnh!"

Tam Giác hét lớn, xốc lại tinh thần cho toàn quân, hắn lấy ra thanh đại mâu, một vũ khí giống như một cái chĩa, từ trong không gian giới chỉ.

Hắn sau đó chống mạnh thanh đại mâu xuống nền đá.

"Chuẩn bị nghênh địch!"

Đám yêu nhân cũng liền nắm chặt vũ khí trên tay theo lệnh của Tam Giác, ánh mắt dán chặt vào tên thú nhân đang nhảy đến.

Mặc dù lo sợ nhưng bọn hắn không dám trái lệnh của Tam Giác, chống lại hắn cũng đồng nghĩa với cái chết, một cái chết rất là đau đớn.

Ngồi ở phía xa, Triệu Thường Côn kéo tay Mộc Phiến La ngồi xuống ghế, thản nhiên nói với nàng.

"Nàng cũng ngồi xuống đây đi, mọi việc cứ để tên đó lo!"

Mộc Phiến La ngồi xuống, đầu óc vẫn còn mụ mị, nàng có thể cảm nhận được luồng khí tức mà tên thú nhân toát ra vừa nãy.

Mạnh!

Tên đó thực sự rất mạnh!

Cho dù nàng có ở thời kỳ đỉnh phong của mình, nàng cũng không thể trụ quá năm chiêu khi đánh nhau với hắn.

Mộc Phiến La bản tính vốn tò mò, liền quay qua hỏi Triệu Thường Côn.

"Thường Côn, tên thú nhân đó là khế ước triệu hồi của chàng sao?"

"Tên đó không phải là khế ước triệu hồi của ta..."

Triệu Thường Côn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi, chậm rãi nói.

"Hắn là khế ước của một người khác, ta chỉ là mượn hắn để dùng tạm mà thôi.

Hắn tên là Serbes, và hắn cũng không phải là thú nhân, thân phận của hắn có chút hơi đặc biệt..."

"Khế ước triệu hồi của người khác?

Trước giờ thiếp không hề biết lại có thể triệu hồi ra được khế ước của người khác a"

Mộc Phiến La ngốc trệ nói, nàng không quan tâm đến cái tên kỳ lạ của tên thú nhân kia.

"Ngoài khế ước triệu hồi thông thường giữa người triệu hồi và hung thú thì vẫn tồn tại một loại khế ước nữa gọi là chia sẻ khế ước thú.

Với loại khế ước này, võ giả có thể chia sẻ và sử dụng khế ước thú của nhau"

Triệu Thường Côn giải thích.

"Còn có loại khế ước như vậy sao?"

Triệu Thường Côn gật đầu, rít thêm một hơi thuốc, hắn bổ sung thêm.

"Kẻ triệu hồi phải có tu vi cảnh giới cao hơn hoặc chí ít là ngang hàng với kẻ chia sẻ khế ước, thì mới có thể sử dụng được loại khế ước đó"

"Nghĩa là... thiếp không thể... triệu hồi khế ước thú của chàng sao...?"

Giọng Phiến La trở nên buồn bã.

Nàng trước giờ vẫn luôn muốn có một khế ước thú cho riêng mình.

Yêu giới khác với Nhân giới, ở nơi này hung thú hấp thụ yêu khí ngày qua ngày tu luyện sẽ trở thành yêu nhân, những hung thú sau khi tu luyện thành yêu nhân lại bảo vệ cho giống loài của mình để có thể phát triển, điển hình là Huyết Thù tộc, vì thế số lượng hung thú là rất ít nếu có đi chăng nữa thì cũng chỉ là những con thú vô tri vô giác rất tầm thường.

"Đừng buồn, sau này ta sẽ kiếm cho nàng một khế ước thú mạnh mẽ như hắn"

Triệu Thường Côn an ủi Mộc Phiến La.

"Chàng hứa rồi đấy nhé!"

"Ừm..."

Mộc Phiến La tâm trạng rất nhanh liền vui vẻ trở lại.

Rầm!

Serbes đáp xuống bên trên tường thành ngay giữa đám yêu nhân, phát ra một đợt sóng hoả xung kích đánh bay bọn yêu nhân xung quanh.

Lực đáp của hắn mạnh đến nổi làm tường thành rung chuyển, tạo ra một cái hố ngay chổ đáp, tường thành cũng nứt một đường lớn chạy dọc xuống tận chân.

"Kiếp Hoả Phần Sát!"

Giọng nói Serbes âm trầm nhưng tỏ vẻ thích thú nói với đám yêu nhân.

Cả người Serbes bốc lên một ngọn lửa dữ dội cháy bao bọc lấy thân thể hắn, ngọn lửa nóng đến mức làm cho đám yêu nhân đứng quanh đều cảm thấy khó thở.

Bành!

Cả đám yêu nhân còn đang hoang mang chưa biết phải xử lý như thế nào sau pha vừa rồi thì Serbes liền biến mất, chỉ trong một cái chớp mắt hắn đã đứng trước mặt một tên yêu nhân, tung một quyền vào giữa mặt hắn.

Quyền pháp đầy uy lực kèm theo hoả khí bao bọc nấm đấm khiến cho gương mặt tên yêu nhân liền lập tức biến dạng, hắn bị luồng lực lượng khủng bố đánh văng xa ra phía sau kéo theo là một loạt những tên yêu nhân phía sau hắn, hắn chết ngay lập tức.

Bành!

Serbes lại biến mất lần nữa, lần này đến lượt một tên yêu nhân khác, tên này cũng giống như tên yêu nhân vừa rồi ăn trọn một đấm vào mặt.

Bành!

Bành!

Bành!

Serbes hết di chuyển chỗ này lại sang chỗ khác, mỗi một quyền hắn tung ra đều là lấy mạng người.

Tốc độ của hắn quá nhanh, đến nổi đám yêu nhân kia còn chưa kịp thấy hình bóng của hắn thì đã chết dưới cú đấm của hắn.

Nhưng Tam Giác vẫn có thể thấy được chuyển động của Serbes, hắn đang chờ đợi cơ hội để tung ra một đòn chí mạng.

Tên thú nhân kia quá mạnh, Tam Giác hắn không dại gì mà đối đầu trực tiếp với tên đó, hắn lợi dụng sự hỗn loạn mà lẫn vào đám đông yêu nhân, lấy quân của hắn làm lá chắn cho hắn.

Chỉ cần tên thú nhân kia sơ hở liền lập tức hắn sẽ xông lên mà kết liễu bằng thanh đại mâu.

Thanh đại mâu của Tam Giác là một vũ khí khá đặc biệt, nó có thể gây ra một vết thương rất sâu và kẻ bị đâm sẽ chết một cách rất đau đớn bởi lượng độc tố phát ra từ lưỡi mâu.

Không chết vì bị thương thì cũng chết vì trúng độc.

Chỉ trong vài mươi giây, Serbes rất nhanh đã giết gần trăm tên yêu nhân, xác của những tên yêu nhân nằm ngổn ngang dưới chân tường thành.

"Đám sâu kiến các ngươi chỉ biết đứng yên để ta giết thôi sao?

Thật là thất vọng quá đi!

Ta còn tưởng sẽ vui lắm chứ!"

Serbes nắm chặt nấm đấm hướng về đám yêu nhân đang rất lo lắng, nói.

Bọn chúng lo lắng chỉ có một chuyện duy nhất, rắng khi nào sẽ đến lượt mình.

Đám yêu nhân dần nép ra, giữ khoảng cách với tên thú nhân, không tên nào dám tiến lên dù chỉ một bước, thậm chí còn có vài tên nhát gan sợ chết đã nhảy xuống đất.

"Như vậy không được à nha!

Ta đã cho phép các ngươi rời đi chưa?!"

Serbes nói lớn, hướng về những tên yêu nhân nhát gan kia.

Giọng nói của hắn toát ra một uy áp kinh khủng liền áp chế tất cả những yêu nhân muốn bỏ chạy, khiến chúng lập tức khựng lại.

Serbes liền sau đó đấm mạnh xuống tường thành, âm trầm nói hai từ.

"Hoả Ngục!"

Một vòng tròn trận pháp cực lớn xuất hiện, bao quanh cả tường thành phía Nam của Vẫn Thanh thành, liền một ngọn lửa lớn bốc lên, vây quanh cả thảy gần vạn yêu nhân, không cho bọn chúng thoát ra ngoài.

Serbes chậm rãi đứng thẳng dậy.

"Cuộc vui chỉ mới vừa bắt đầu thôi mà!"

Khoé miệng hắn hiện lên một nụ cười tà ác.

"Sẽ nhanh thôi, các tất cả các ngươi sẽ gặp lại nhau ở dưới kia!".