webnovel

Chương 63: Tàn sát.

Chương 63: Tàn sát.

"Không phải sợ hắn!

Chúng ta cả vạn yêu nhân, hắn chỉ có một mình.

Cùng nhau xông lên, ta không tin là hắn có thể chống lại được số đông!"

Tên yêu nhân đứng trước mặt chĩa mũi kiếm hướng về Serbes, nói lớn, hắn trông như là phó tướng dưới trướng Tam Giác.

"Đúng thế!

Chúng ta cùng xông lên!

Cùng nhau giết hắn!"

Trong đám đông cũng vang lên những tiếng nói ủng hộ.

Dần dần khí thế lại trở lại với đám yêu nhân.

Bọn chúng vây chặt lấy Serbes với lăm lăm vũ khí trên tay, bàng bạc yêu khí tỏa ra khắp xung quanh.

Bọn chúng không phải là không sợ chết, bọn chúng rất sợ chứ, nhưng làm gì còn có đường lui nữa đâu.

Khắp xung quanh bây giờ đang bị bao vây bởi một ngọn lửa nóng khủng khiếp mà chỉ cần chạm vào liền sẽ bị đốt cháy ngay lập tức, dù cho có vận hộ thân khí tức cũng không thể nào vượt qua.

Đường thoái lui đã không có thì chi bằng cùng nhau hợp sức lại giết chết tên thú nhân này, sẽ có thương vong, nhưng đó là cần thiết để có thể giữ được tính mạng của những yêu nhân khác.

"Tốt! Tinh thần rất tốt!

Như vậy mới có thể giúp ta giải tỏa được a!'

Serbes ánh mắt trở nên thích thú, nói.

"Tất cả! Lên!"

Tên phó tướng hét lớn ra lệnh.

Vừa dứt lời thì một tên yêu nhân thân thể to lớn từ phía sau nhảy tới ôm chặt người của Serbes, mặt hắn nhăn lại vì cả thân thể bị ngọn lửa quanh người Serbes đốt.

"Ta...ta giữ... được hắn rồi..."

Hắn ta hét lớn.

Liền sau đó hơn ba, bốn mươi tên yêu nhân cùng xông tới, vũ khí hướng Serbes mà đâm tới.

"Đi chết đi!!!"

Bọn chúng cùng nhau hét lớn, khí thế hừng hực cả một góc tường thành.

"Thường Côn, hình như Serbes gặp rắc rối...

Chúng ta có nên đến giúp hắn một tay không...?"

Mộc Phiến La nheo mắt nhìn lên phía tường thành, bàn tay lay lay Triệu Thường Côn nói.

"Nàng không cần phải lo lắng.

Tên đó không dễ chết đâu!

Cứ ngồi đây mà xem thôi.

Chúng ta mà đến đó giúp ngược lại sẽ làm hắn điên lên đấy!"

Triệu Thường Côn kéo cặp kính râm xuống một chút để nhìn cho rõ cảnh Serbes đang bị vây bởi đám yêu nhân, hắn thản nhiên nói.

"Trong tình hình như thế này mà chàng vẫn còn tâm trạng đùa giỡn được hay sao?"

Mộc Phiến La chất vấn.

"Ta nói thật đấy chứ!

Nàng nhìn mà xem!"

Triệu Thường Côn chỉ tay nói, sau đó kéo cặp kính râm lên, tiếp tục giấc ngủ của mình, để lại Mộc Phiến La một mình theo dõi trận chiến với cảm giác lo lắng.

Bành!

Serbes chân trụ dậm mạnh xuống, lún cả nền đá, sau đó nắm lấy tên yêu nhân to lớn đang bám lấy, nâng hắn lên quăng về phía đám yêu nhân trước mặt, khiến tất cả bọn chúng té ngửa ra phía sau.

Liền ngay tức thì Serbes nhảy lên xoay người đúng một vòng tung bồi thêm một cước tạo nên một vòng lửa hất văng đám còn lại ra.

Nhưng ngay lúc chân Serbes vừa chạm xuống nền đá thì một thứ vũ khí lao đến từ phía sau lưng hắn, là thanh đại mâu của Tam Giác.

Tam Giác từ nãy đến giờ chính là chờ đợi cơ hội này.

Cho dù Serbes có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì lúc chân hắn vừa chạm xuống nền đá, thân thể vẫn chưa thể lấy lại tư thế, hắn sẽ không thể nào kịp phản ứng với tốc độ lao đến của thanh đại mâu.

Tam Giác không chỉ là đứng từ xa mà ném vũ khí đến, mà hắn còn lao theo phía sau thanh đại mâu với bàn tay vận chưởng pháp tập trung tất cả khí lực mà hắn có.

Dù cho Serbes có may mắn né tránh được thanh đại mâu thì cũng sẽ bị bất ngờ mà không kịp phản ứng với chưởng pháp của hắn.

Tam Giác với kinh nghiệm chinh chiến dày dặn của bản thân rất tự tin về phán đoán của hắn.

Hắn đã gặp và đối mặt với rất nhiều kiểu kẻ thù khác nhau, yếu hơn hắn có, mà mạnh hơn hắn cũng có, Serbes cũng chỉ là một tên trong số những tên đó mà thôi.

Nếu như không thể dùng sức mạnh để đối mặt với kẻ thù thì hắn sẽ dùng cái đầu của mình.

Nhưng Tam Giác không ngờ đến rằng cái đầu của hắn chính lúc này lại hại ngược lại hắn, Tam Giác hắn, là mục tiêu chính của Serbes, từng hành động của Tam Giác đều bị Serbes bắt gọn trong mắt.

Sở dĩ Serbes không tấn công Tam Giác ngay từ lúc đầu là do bản tính của hắn, hắn rất thích đùa giỡn với con mồi trước khi giết chết nó.

Bặc!

Serbes xoay người lại rất nhanh khi mà thanh đại mâu còn chưa kịp chạm vào hắn đã bị hắn dùng tay trái bắt gọn.

Đồng thời tay phải Serbes tung ra một chưởng đón lấy chưởng pháp của Tam Giác.

Tam Giác tâm thần chợt hoảng với tốc độ phản ứng nhanh đến mức vô lý kia của Serbes chợt muốn khựng lại nhưng không kịp vì đã lỡ đà.

Bành!

Hai chưởng ấn va chạm tạo ra một xung kích lan ra khiến cho đám yêu nhân xung quanh phải lui lại ba, bốn bước.

Rầm!

Tam Giác bị Serbes đánh văng ra đập mạnh vào bức tường rơi xuống, miệng hốc ra máu, cánh tay hắn bị Serbes một chưởng đánh cho gãy nát, hắn đau đến mức không thể nào phát ra được một tiếng liền lập tức ngất xỉu.

"Ngươi nên ngoan ngoãn mà nằm yên đó đi!

Đợi ta giết hết đám giòi bọ này sẽ đến lượt ngươi!"

Serbes nói với Tam Giác, kẻ đang nằm im thin thít trên nền đá.

Đám yêu nhân nhìn thấy cảnh tượng đó tất cả đều hiển hiện lên sợ hãi, hai chân run rẩy kém chút không đứng vững nổi.

Phải nói, Tam Giác là một trong năm phó tướng dưới quyền của Man Nhược vương, tu vi cảnh giới là Cửu phẩm Võ Hoàng, tuy là kẻ yếu nhất trong năm phó tướng, nhưng cũng là hàng thật giá thật một cái Võ Hoàng.

Ấy vậy mà Võ Hoàng Tam Giác còn không chịu nổi một chưởng của tên thú nhân kia thì đám yêu nhân chỉ mới Võ Tông, Võ Tôn lấy khả năng nào để chống lại.

Ý nghĩ đầu hàng nhanh chóng lan rộng ra trong đầu đám yêu nhân.

Chủ soái bị hạ, đầu hàng sẽ là cách tốt nhất để bảo toàn mạng sống.

Dù sao đi nữa, đội quân của hai Tà chủ sắp đến Vẫn Thanh thành, bọn chúng sẽ được cứu mà thôi, đó là đội quân hơn năm trăm ngàn vạn, về số lượng thôi thì cũng đủ để đè chết tên thú nhân này rồi.

Vài mươi tên yêu nhân lập tức buông bỏ vũ khí của mình.

Tiếp sau đó, tất cả bọn chúng đều vứt bỏ vũ khí xuống nền đá, gương mặt hiện lên khổ sở nhìn Serbes như muốn nài nỉ hắn.

"Chúng...chúng ta...đầu..."

Một tên yêu nhân lên tiếng.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu thì cái đầu hắn đã lăn lông lốc dưới đất, máu trên cổ hắn bắn lên mặt những tên yêu nhân xung quanh.

Bọn hắn còn chưa kịp bắt nhịp với tình huống vừa xảy ra thì Serbes lên tiếng.

"Muốn đầu hàng sao?

Cuộc vui mới chỉ bắt đầu thôi mà..."

Serbes ánh mắt tràn đầy sát khí kèm theo một nụ cười ghê rợn, nói.

Bàn tay phải của Serbes khép lại, ngọn lửa bao quanh cũng biến hóa thành một lưỡi kiếm.

"Ta tới đây!"

Serbes sau đó lao đến đám yêu nhân với nụ cười tà ác.

Roẹt!

Xẹt!

Xoạc!

Serbes lướt tới phía trước liền một tên yêu nhân rơi đầu.

Hắn lướt qua phải, tên tiếp theo cả người bị cắt làm đôi.

Hắn lướt qua trái, lại một tên bị cắt đi tứ chi.

Đám yêu nhân cứ thế bị Serbes chém chết hết tên này đến tên khác mà không một chút phản kháng.

Không phải là bọn chúng chỉ là đứng im để cho Serbes mặc sức chém giết, mà bọn chúng không thể nào phản kháng được.

Thực lực giữa hai bên chênh lệch quá lớn, không một đòn tấn công nào của đám yêu nhân có thể chạm vào người Serbes, tốc độ của hắn là quá nhanh so với phản xạ của đám yêu nhân.

Thêm nữa là tinh thần của bọn chúng đang cực kỳ hoảng loạn khi nhìn thấy đồng bọn từng tên từng tên chết trước mặt, thân thể, tứ chi vương vãi khắp nơi.

Chỉ huy của chúng, tên Tam Giác thì đang bất tỉnh nhân sự, bọn chúng như rắn mất đầu không biết phải làm gì trong tình huống này, chỉ còn biết chống cự trong vô vọng.

Một số không chịu nổi, nhảy xuống tường thành hòng tìm đường thoát thân, chúng thà bị ngọn lửa kia thiêu cháy còn hơn là bị tên thú nhân kia phanh thây.

Những tiếng hét thất thanh vang vọng cả khu vực thành phía Nam, xác chết chất đống vươn vãi cả phía trên lẫn dưới chân tường thành, máu tươi lênh láng, loang lỗ khắp xung quanh.

Serbes giết đến đỏ cả mắt.

Mộc Phiến La ngồi phía xa khẽ rùng mình từng cơn khi quan sát cảnh Serbes tàn sát đám quân của Tam Giác.

Nàng tuy cũng là yêu nhân, là một Đại Tà chủ, nhưng chưa bao giờ nàng ra tay tàn nhẫn và độc ác đến như thế.

"Ta có thể bảo hắn dừng lại..."

Triệu Thường Côn bất chợt lên tiếng làm Mộc Phiến La giật mình.

"Thiếp tưởng chàng ngủ rồi chứ...

Mà ý chàng là sao... khi bảo Serbes ngừng lại...?"

Nàng liền quay sang hỏi hắn.

"Bọn chúng cũng là yêu nhân như nàng, là đồng tộc của nàng...

Nếu như nàng không nỡ nhìn cảnh đồng tộc của mình bị giết, ta sẽ bảo Serbes ngừng lại."

Triệu Thường Côn trả lời Mộc Phiến La, hắn cất đi cặp kính vào không gian giới chỉ.

"Cảm giác nhìn thấy đồng tộc của mình bị tàn sát sẽ không dễ chịu chút nào cả..."

"Chúng không phải đồng tộc của thiếp!

Bọn chúng chẳng qua chỉ là một đám cướp cạn, một đám sát nhân máu lạnh, không hơn không kém!

Thiếp không tiếc thương khi mà bọn chúng bị giết!"

Mộc Phiến La giọng nói đầy kiên quyết.

"Thế nếu là năm trăm ngàn vạn yêu nhân bị tàn sát thì nàng sẽ thế nào?"

"Năm trăm... ngàn vạn...?

Không lẽ...chàng thực sự muốn...đối đầu với đội quân...khổng lồ đó... thật sao?"

Mộc Phiến La khoé miệng hơi giật, hỏi.

"Ở Hồ Tĩnh Lặng ta chẳng phải đã nói rồi hay sao?

Ta sẽ tự tay giết hết bọn chúng!"

"Thiếp...cũng đã nói rồi còn gì...

Thiếp sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của chàng...

Nếu chàng quyết định đối đầu với quân của hai tên Tà chủ kia, thiếp sẽ ở cạnh và chiến đấu cùng chàng!"

"Không!"

Triệu Thường Côn lắc đầu, nói.

"Nàng sẽ không chiến đấu cùng ta!

Trận chiến đó, sẽ chỉ có một mình ta mà thôi!".