webnovel

Chương 197: Mặt nạ ca ca.

Chương 197: Mặt nạ ca ca.

"A Kiệt, trói tên đó lại, mang hắn theo, chúng ta đến Thiên môn Đại học các!"

Vương Nhất Tự ra hiệu cho đám người.

"Vương chưởng môn...?

Người cứ thế đến Thiên môn Đại học các mà không cần chuẩn bị gì sao?"

Kiều nhi lo lắng hỏi.

"Chuẩn bị gì cơ?"

Vương Nhất Tự nghiêng đầu ngốc trệ hỏi.

"Kẻ nên chuẩn bị phải là bọn chúng mới đúng?"

Mộc Phiến La âm trầm tiếp lời Vương Nhất Tự.

"...."

Kiều nhi, Lan nhi.

Hai nàng không còn biết nói gì với cái đám người tự tin ngút trời này cả, dường như tất cả lời nói lời khuyên đều bị bọn họ bỏ ngoài tai.

Đúng là nước đổ lá khoai a!

"Các ngươi có vẻ không nôn nóng muốn cứu Trác trưởng lão nhỉ?"

Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi Lan nhi và Kiều nhi.

"Tại sao bọn ta lại không nôn nóng cho được chứ?!!"

Kiều nhi nói lớn.

"Đó là sư tôn của bọn ta, bọn ta tất nhiên là muốn cứu người hơn tất cả!

Nhưng mà... nếu cứ như thế mà đi đến Thiên môn Đại học các thì khác gì dâng mồi vào miệng hổ kia chứ?!!"

Lan nhi thêm vào.

"Cũng chưa biết ai là mồi ai mới là hổ a..."

Vương Nhất Tự thản nhiên đáp, sau đó vẫy tay đám đệ tử.

"Các bảo bối, chúng ta đi thôi!"

Đám người khẽ gật đầu đáp lại Vương Nhất Tự.

'Đúng rồi, cứ đi đi!

Các ngươi dám đã thương ta, Thiên môn Đại học các sẽ không để các ngươi chết được toàn thây a!'

Lỗ Trung Ban tâm thần khẽ suy nghĩ.

Hắn là Phó đường chủ Giới luật đường của Thiên môn Đại học các, thân phận là cao nhường nào, là tôn quý nhường nào, lại bị một đáp người không biết sống chết đả thương rồi lại bắt trói lại, bộ mặt của Thiên môn Đại học các để đâu cơ chứ, không phải là bị người ta đạp dưới đất hay sao?

Cái đám người này dám đụng chạm đến danh dự của tông môn lớn mạnh nhất Tinh Không đại lục, các cao tầng, trưởng lão, mà nhất là Các chủ sẽ không thể bỏ qua cho bọn hắn, đây là điều chắc chắn!

"Các vị, xin dừng bước..."

Đám người Thương Sơn phái trực tiếp tục đi về phía trước bỗng khựng lại bởi một giọng nói trong trẻo phát ra từ phía sau.

Cả bọn liền quay mặt lại nhìn kẻ vừa mới lên tiếng, gương mặt hiện lên ngốc trệ.

'Giọng...giọng nói này là...?'

Cả Lỗ Trung Ban, Lan nhi và Kiều nhi đều nhận ra được giọng nói quen thuộc này, nhưng lại có biểu cảm trái ngược hoàn toàn.

Nếu như Lỗ Trung Ban gương mặt hiện lên vui mừng bao nhiêu thì gương mặt Lan nhi và Kiều nhi lại xanh bấy nhiêu.

"Tỷ...là...là..."

Lan nhi giọng run run nói.

Kiều nhi chưa kịp đáp lời thì bị Lỗ Trung Ban chen ngang, hắn gọi lớn.

"Các chủ, người đã đến!

Đám người này không biết trời cao đất dày, không những dám tấn công đệ tử của Thiên môn Đại học các ta, lại còn đả thương ta!

Xin Các chủ ra tay trừng trị bọn chúng!!"

Các chủ của Thiên môn Đại học các, Hạ Nhữ Yên, là nhất cái thiên tài trong thiên hạ, không những nhan sắc khuynh nước khuynh thành mà tu vi cảnh giới cũng đã đạt tới Bán Đế khi chỉ mới hơn hai mươi hai tuổi, có thể nói, ở Nhân giới này nàng là người trẻ nhất đạt đến cảnh giới Bán Đế.

Hạ Nhữ Yên gương mặt bình thản không hiển hiện ra chút gì cảm xúc nhẹ nhàng chậm rãi bước đến gần đám người Thương Sơn phái.

Bộ y phục màu vàng kim với những đường nét trang trí sắc xảo cùng với mái tóc màu bạch kim buộc cao điểm xuyến là vài cây trâm vàng càng tôn lên nét nữ tính và vẻ xinh đẹp của nàng.

"Các chủ, xin hãy làm chủ cho ta!"

Lỗ Trung Ban lên tiếng cầu xin khi Hạ Nhữ Yên bước ngang qua hắn.

Hạ Nhữ Yên khựng lại trước mặt Lỗ Trung Ban, nhưng ánh mắt nàng lại dán chặt vào Vương Nhất Tự.

"Lỗ Trung Ban, ngươi thân là Phó đường chủ Giới luật đường, lại không nắm rõ luật lệ của Thiên môn Đại học các, tự ý dẫn đệ tử tấn công đệ tử khác trong tông môn, ngươi còn dám mở miệng cầu xin ta làm chủ cho ngươi?"

Hạ Nhữ Yên lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại toát ra một áp lực không hề nhỏ dè chặt lên cả người Lỗ Trung Ban khiến hắn không thể động đậy cũng không thể thốt ra được lời nào.

"Trác trưởng lão tuy là phạm phải tội, nhưng đệ tử của nàng không liên quan đến chuyện đó, ngươi xử trí như vậy có xứng với cái chức vụ phó đường chủ Giới luật đường hay không?!!

Tự mà suy ngẫm đi!"

Hạ Nhữ Yên bá khí chèn ép toát ra trong từng lời, Lỗ Trung Ban thân đang trọng thương không thể chịu đựng được chỉ ú ớ vài từ liền sau đó hai mắt trắng dã ngất xỉu.

Đây là bá khí của một kẻ đứng trên đỉnh phong, có thể chèn ép một Võ Hoàng đỉnh phong ngất xỉu ngay lập tức!

Ực...

Đám đệ tử Thương Sơn phái, cùng Lan nhi, Kiều nhi nuốt ngụm nước bọt khi Hạ Nhữ Yên càng lúc càng tiến đến gần.

Tuy rằng cả bọn không bị ảnh hưởng bởi khí tức của Hạ Nhữ Yên nhưng vẫn cảm thấy có một sức ép vô hình ngàn cân đang đè ép vào lồng ngực.

"Ngươi hẳn là Các chủ của Thiên môn Đại học các?"

Mộc Phiến La nhíu mày hỏi, đồng thời cũng bộc lộ ra tu vi cảnh giới của bản thân.

Tuy Mộc Phiến La thực lực so với Hạ Nhữ Yên là kém hơn rất nhiều, nhưng yêu khí mà nàng tỏa ra không thua kém gì bá khí của Hạ Nhữ Yên.

Nàng dù sao cũng là Tà chủ của Yêu giới, làm sao để bản thân thua kém được kia chứ.

Hạ Nhữ Yên khẽ nhíu mày trước khí tức của Mộc Phiến La, nàng khựng lại, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như lúc vừa xuất hiện.

"Cô nương, hãy thu liễm lại khí tức có phần tà ác kia...

Ta đúng là Các chủ của Thiên môn Đại học các, nhưng ta đến đây là để nói chuyện, vốn không có ý đánh nhau!"

"Phiến La, nàng đừng quá kích động!

Nếu như có ý đánh nhau thì nữ nhân này sẽ không chọn cách xuất hiện một mình như thế này..."

Vương Nhất Tự nhỏ nhẹ nói.

Mộc Phiến La giây lát liền thu liễm lại khí tức của bản thân, nàng hừ lạnh một cái.

"Các chủ, ngươi cất công đến đây để gặp chúng ta, hẳn là đã biết vì lý do gì mà chúng ta lại đến Thiên môn Đại học các, bản tọa nói đúng chứ?"

Vương Nhất Tự nhíu mày nói với Hạ Nhữ Yên, tông giọng cũng thay đổi trở nên trầm hơn.

Hạ Nhữ Yên gật đầu đáp.

"Đúng là như vậy!"

Nàng sau đó đảo mắt nhìn một lượt đám người, lại tiếp tục nói.

"Trác trưởng lão sau khi bị Giới luật đường giam vào ngục ta đã đến để hỏi chuyện nàng ấy...

Chuyện về phân đà tại Hồ Hải thành...

Chuyện dị tượng giết người ở ngoài khơi Đông Bắc Hải...

Và những chuyện đã xảy ra tại Lạc Vẫn đảo..."

Ngưng một nhịp, Hạ Nhữ Yên nhìn thẳng vào Vương Nhất Tự, giọng trở nên nghiêm túc.

"Ta vốn đã quen biết với Trác trưởng lão rất lâu, tính tình nàng ấy ta rõ hơn ai hết...

Khi Trác trưởng lão nói đến việc muốn rời khỏi tông môn để gia nhập vào một môn phái khác, thoạt đầu ta đúng là không thể tin nổi những lời ấy có thể thốt ra từ miệng của Trác trưởng lão...

Nhưng mà...có vẻ Trác trưởng lão không phải là bị ép buộc, mà nàng ấy thực sự muốn rời khỏi tông môn...

Ta vì tò mò, một Thập lưu môn phái có gì mà đáng để Trác Hồng Quân từ bỏ cả chức vị trưởng lão của Thiên môn Đại học các...

Vì thế mà ta mới đến đây!"

"Vậy ngươi đã nhìn ra được gì chưa?"

Vương Nhất Tự thản nhiên hỏi.

"Qua lời kể của Trác trưởng lão, ta đoán các hạ chính là vị Vương chưởng môn kia?"

"Chính là bản tọa!"

Vương Nhất Tự gật đầu đáp.

Nhưng hắn vừa dứt lời thì một mũi kiếm bất ngờ xuất hiện trước mặt nhắm thẳng vào yết hầu mà đâm tới.

Hạ Nhữ Yên hành động quá nhanh, nhanh đến mức đám người phía sau Vương Nhất Tự không thể nhìn thấy kịp động tác của nàng.

Bặc!

Nhưng mà, Vương Nhất Tự còn nhanh hơn.

Khi mũi kiếm cách yết hầu chừng một gang tay thì đã bị hai ngón tay của hắn kẹp chặt lại.

Hạ Nhữ Yên nhíu mày, cố dùng lực để rút kiếm lại nhưng không thể.

"Ai nha, Các chủ, ngươi như này là như nào vậy?

Vừa nói chỉ là tò mò mới đến, sao lại bất ngờ rút kiếm ra thế?

Làm bản tọa một phen giật mình a!"

Vương Nhất Tự giọng pha lẫn chút châm chọc nói với Hạ Nhữ Yên.

Đám người phía sau lập tức rút ra vũ khí chĩa thẳng vào Hạ Nhữ Yên lập tức bao vây lấy nàng.

"Được rồi, mọi người không cần phải căng thẳng như thế...

Ta chẳng qua chỉ là muốn thử một chút xem xem lời kể của Trác trưởng lão có phải là thật hay không mà thôi..."

Hạ Nhữ Yên hạ tôn giọng xuống, nhỏ nhẹ nói.

Vương Nhất Tự cũng gật đầu ra hiệu cho cả bọn.

Đám người liền hạ xuống vũ khí nhưng tinh thần vẫn rất cảnh giác sau tình huống vừa rồi.

Vương Nhất Tự nới lỏng hai ngón tay, liền Hạ Nhữ Yên thu kiếm lại.

"Vương chưởng môn quả nhiên thực lực rất mạnh, ngay cả khi bị ta tấn công bất ngờ mà vẫn có thể chặn được một kiếm của ta mà gương mặt lại không thay đổi chút nào...

Quả thực khiến ta mở rộng tầm mắt..."

Hạ Nhữ Yên chậm rãi nói.

"Bản tọa làm sao lại có thể so sánh được với Các chủ kia chứ..."

Vương Nhất Tự tỏ ra khiêm tốn.

"Mới hơn hai mươi tuổi lại là Kiếm Thánh, thực lực đã là Bán Đế, lại thêm cả Băng hệ chi thể thức tỉnh a...

Ở Tinh Không đại lục này không tìm được người thứ hai như vậy đâu a!"

Lời này nói ra khiến cho Lục Thiên Cầm khẽ giật mình, ánh mắt hiện lên một tia sát khí nhìn vào Hạ Nhữ Yên.

Lục Thiên Cầm, nàng, không phải là có ác ý gì với Hạ Nhữ Yên, nhưng nàng là kiếm tu, và những người tu kiếm đạo luôn luôn lúc nào cũng muốn tìm cho mình một đối thủ để mà so kiếm đạo.

Qua lời của Vương Nhất Tự, nàng biết được Hạ Nhữ Yên cũng là kiếm tu, điều này khiến cho máu nóng trong người nàng sôi lên.

Nhưng mà, Lục Thiên Cầm cũng chỉ biết âm thầm mà quan sát Hạ Nhữ Yên, khoảng cách về thực lực giữa cả hai là quá lớn, cho dù nàng có tung ra hết sức thì cũng như lấy trứng chọi đá mà thôi, nếu như có một trận so tài giữa nàng và Hạ Nhữ Yên thì không cần phải theo dõi cũng đã biết trước được kết quả.

"Vương chưởng môn quá khen...

Có thể chỉ trong một chiêu nhìn ra được đến như vậy, Vương chưởng môn cũng không phải đơn giản đâu a!"

Hạ Nhữ Yên nhẹ nhàng nói.

"Đáng tiếc, thực sự đáng tiếc!"

Vương Nhất Tự lắc đầu.

"Có chuyện gì đáng tiếc cơ chứ?"

Hạ Nhữ Yên tỏ ra khó hiểu.

"Đáng tiếc...

Cho dù có là Phượng Hoàng cũng vẫn phải kẹt lại trong vũng nước đục này, không thể đập cánh mà bay lên trời cao a!"

Hạ Nhữ Yên chợt giật mình trước lời nói của Vương Nhất Tự, nàng khẽ lùi lại một bước.

"Vương chưởng môn... ngươi vừa nói gì...?"

"Tinh Không đại lục này vốn chỉ như là một vũng nước đục, mà Các chủ lại giống như một con Phượng Hoàng đang vùng vẫy giữa vũng nước đục đó, cố gắng thoát ra nhưng vẫn không thể..."

Vương Nhất Tự chậm rãi đáp lại câu hỏi của Hạ Nhữ Yên.

Toàn thân Hạ Nhữ Yên khẽ run lên, giọng nàng run rẩy.

"Mười... mười năm trước...tại Thủy Long Đàm..."

"Một nam nhân mặt che kín bởi chiếc mặt nạ màu trắng cùng một tiểu nha đầu tình cờ phát hiện ra tàn tích mà Băng Kiếm chi Đế để lại Nhân giới..."

Vương Nhất Tự tiếp lời Hạ Nhữ Yên.

"Vương... chưởng môn... ngươi... ngươi là...?!!"

"Bản tọa chính là kẻ năm xưa cùng nha đầu ngươi tiến vào tàn tích dưới đáy Thủy Long Đàm!"

Vương Nhất Tự thản nhiên đáp lời Hạ Nhữ Yên đồng thời lấy ra một mảnh vải trắng đã ố màu.

"Đây...đây là..."

Hạ Nhữ Yên nhận ra được mảnh vải trên tay Vương Nhất Tự, giọng nàng run run.

"Mặt...mặt nạ ca ca...là...là ngươi sao...?"

Vương Nhất Tự không đáp lại, chỉ khẽ mỉm cười với Hạ Nhữ Yên, lại từ không gian giới chỉ lấy ra chiếc mặt nạ mà năm xưa hắn từng đeo.

Hạ Nhữ Yên thất thần nhìn vào chiếc mặt nạ màu trắng kia.

Từng vết trầy xước dù là nhỏ nhất trên chiếc mặt nạ mà kẻ năm xưa đeo nó đã hằn sâu vào ký ức của nàng, và nó giống chính xác như chiếc mặt nạ mà Vương Nhất Tự vừa lấy ra.

"Mặt nạ ca ca!

Đúng là ca ca thật rồi!"

Hạ Nhữ Yên vui mừng trong nước mắt lập tức lao đến ôm chầm lấy Vương Nhất Tự.

"Ca ca...ca có biết là suốt bao nhiêu năm nay muội nhớ ca lắm không hả?!!".