webnovel

Chương 116: Lời thách thức của kẻ yếu đuối.

Chương 116: Lời thách thức của kẻ yếu đuối.

Thương Sơn phái.

Diễn võ tràng.

Soạt!

Phịch!

Trương Tấn mất đà ngã xuống trượt một đoạn dài.

Hắn chật vật bò dậy, gương mặt hiện lên cam chịu.

Xung quanh hắn, Âu Dương Kiệt cùng các sư đệ khác đang nằm la liệt dưới đất.

Vương Nhất Tự nhìn đám đệ tử xung quanh, thản nhiên nói.

"Đám các ngươi còn chưa chạm được vào bản tọa mà đã bị hạ hết thế này.

Các ngươi có chăm chỉ tập luyện không thế?!!"

"Chưởng môn, ánh sáng đom đóm làm sao mà so sánh được với ánh trăng cơ chứ?

Bọn đệ tử dù có tu luyện thêm trăm năm nữa, cũng chưa chắc đã chạm được vào vạt áo của người..."

Trương Tấn ngồi bệt dưới đất, gãi gãi đầu nói.

"Ha ha ha!"

Vương Nhất Tự hai tay chống nạnh cười lớn, sau đó giơ ngón tay lên nói với đám đệ tử.

"Sai!

Lời ngươi nói không đúng một chút nào cả!"

Đám đệ tử gương mặt hiện lên ngốc trệ, nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc trước lời nói của Vương Nhất Tự.

Đối với bọn hắn, Vương Nhất Tự là thần tượng của bọn hắn, là ngọn thái sơn cao hun hút mà bọn chúng cả đời cả kiếp này cũng không thể nào vượt qua được.

Từng lời từng chữ Trương Tấn nói ra đều là nói thật, nói chính xác, ấy vậy mà chưởng môn của bọn hắn lại phủ nhận.

Như vậy là nghĩa làm sao?

"Ánh trăng cho dù có sáng tỏ như nào thì cũng có lúc bị mây đen che khuất.

Một kẻ dù có mạnh đến đâu cũng sẽ có điểm yếu mà hắn không thể nào bù đắp được.

Nếu như gặp phải đối thủ mạnh, các ngươi chỉ cần tìm ra điểm yếu của hắn và tấn công vào đó, cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn."

Đám đệ tử tròn xoe đôi mắt nhìn Vương Nhất Tự.

Lý lẽ này bọn hắn đã biết qua.

Nhưng mà, để mà tìm ra được điểm yếu của kẻ địch trước khi bị hạ không phải là chuyện đơn giản, nói thì dễ, làm mới khó.

"Vậy là chưởng môn cũng có điểm yếu sao?!"

Âu Dương Kiệt hỏi.

"Bản tọa sao?

Ha ha ha!

Bản tọa chẳng hề có điểm yếu nào cả!"

Vương Nhất Tự tự tin nói.

Đám đệ tử nhìn Vương Nhất Tự khoé miệng co giật.

'Chưởng môn chẳng phải vừa nói là bất cứ ai cũng có điểm yếu hay sao?

Không lẽ ngoại trừ chưởng môn ra?!!'

Lúc này Trương Tố Tố ngồi trên bậc thềm đại điện, cùng Mộc Phiến La và đám nữ đệ tử, lên tiếng.

"Chưởng môn của các ngươi đương nhiên là có điểm yếu rồi"

Nàng nhẹ nhàng nói.

Đám đệ tử liền lập tức quay mặt lại phía Tố Tố, ánh mắt tò mò.

"Sư nương, vậy điểm yếu của chưởng môn là...?"

Âu Dương Kiệt hỏi.

"Là ta, là Phiến La, là tất cả các ngươi, những người mà chàng ấy xem là người thân!"

Tố Tố khẽ mỉm cười.

"Một khi người thân của chàng ấy bị đe dọa nguy hiểm đến tính mạng, chàng ấy sẽ trở nên mất bình tĩnh dẫn đến thiếu quyết đoán.

Điều này ảnh hưởng rất lớn tới khả năng suy xét và phán đoán của chàng ấy trong những cuộc chiến..."

Đám đệ tử sau khi nghe Tố Tố nói liền trở nên ngẫng ngơ.

Đúng là chưởng môn làm gì có điểm yếu cơ chứ.

Người là đỉnh phong nhân sinh, là kẻ đứng trên tất cả.

Điểm yếu mà sư nương bọn hắn vừa nói, không thể nào không thừa nhận là quá chuẩn xác.

Điểm yếu này của Vương Nhất Tự khiến bọn hắn cảm thấy ấm lòng, sự kính trọng và tôn sùng đối với Vương Nhất Tự lại cao thêm một bậc.

"E hèm!"

Vương Nhất Tự gằn giọng, phá vỡ giây phút lân lân của đám đệ tử.

"Tất cả các ngươi...muốn trở nên mạnh hơn thì phải khắc phục được một chuyện!"

Đám đệ tử lại quay qua phía Vương Nhất Tự.

"Là chuyện gì thưa chưởng môn?!"

Trương Tấn khẩn trương hỏi.

"Từng hành động, từng đòn tấn công của các ngươi quá bình thường và rất dễ đoán.

Các ngươi chưa thể biến hóa chiêu thức cũng như chưa thể xuất ra được hư chiêu.

Nói chung các ngươi quá lương thiện!"

Vương Nhất Tự giải thích, đồng thời lấy ra Tử Liên kiếm, chém nhẹ một phát về phía một cột đá bên phải diễn võ tràng.

Đám đệ tử ngốc trệ quan sát hành động của Vương Nhất Tự.

Nhát chém mà hắn xuất ra hoàn toàn không có lực lượng cũng không hề phát ra kiếm khí, tựa như huơ đại một kiếm vào hư vô.

Nhưng mà chỉ vài giây sau cột đá bỗng dưng gãy ngang bởi một đường chém rất ngọt.

Cả đám đệ tử hai mắt mở to, miệng há hốc, không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.

"Đây gọi là hư chiêu!

Là chiêu thức mà kẻ địch không thể nhìn thấy cũng không thể cảm nhận được"

Vương Nhất Tự giải thích, sau đó cất đi Tử Liên kiếm, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nói.

"Các ngươi quá lương thiện!

Phải nhớ rằng, trong một cuộc chiến chỉ có kẻ thắng người thua, không hề có chỗ cho sự nhân từ.

Đối mặt với một kẻ thù mạnh hơn bản thân, các ngươi phải tìm ra được điểm yếu của hắn, xuất ra những chiêu thức mà hắn không thể nhìn thấy hay cảm nhận được, và cái quan trọng...các ngươi phải tàn ác hơn kẻ địch của mình!"

'Chính là như vậy!

Chính là nó!

Cái sự kiêu ngạo tự cho bản thân mình mạnh hơn người khác chính là điểm yếu của hắn!'

Trương Tấn khổ sở suy nghĩ, chợt đưa tay về phía trước ra hiệu cho tên trung niên.

"Khoan đã!"

Tên trung niên đang lao về phía Trương Tấn liền khựng lại, ánh mắt khinh dễ quăng đến.

"Ngươi định trăn trối hay sao?"

Hắn hỏi.

"Theo như ngươi nói, căn phòng này là sân đấu của những kẻ mạnh...

Ngươi đã giết rất nhiều người ở tại chỗ này, điều đó chứng tỏ ngươi rất mạnh"

"Gha ha ha!

Chuyện đó là đương nhiên!"

Gã trung niên cười lớn.

"Nhưng ta không công nhận!

Dù ngươi có giết ta ngay lúc này, thì ta vẫn sẽ không phục, sẽ không công nhận ngươi là kẻ mạnh nhất!"

Trương Tấn vừa phục dùng trị thương đan vừa nói.

"...." gã trung niên.

"Ngươi chẳng qua tự cho bản thân là mạnh nhất.

Nhưng một người chỉ mạnh khi được người khác công nhận mà thôi!"

"Ý ngươi là sao?!"

Tên trung niên nhíu mày hỏi.

"Bao năm nay ta chỉ tập trung tu luyện một loại chưởng pháp, có thể nói đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần.

Nếu ngươi có thể đón đỡ được đòn này của ta, ta sẽ công nhận ngươi là kẻ mạnh nhất, và sẵn sàng để ngươi giết chết mà không oán than lấy một lời!"

Trương Tấn ánh mắt nhìn thẳng vào gã trung niên, hỏi với giọng điệu thách thức.

"Ngươi có dám hay không?!"

"Gha ha ha!

Hay lắm!

Thú vị lắm!

Được, ta chấp nhận lời thách thức này!"

Tên trung niên cười lớn, gương mặt hiện lên thích thú.

Đã rất lâu rồi chưa có kẻ nào dám buông lời thách thức hắn như vậy.

Những tên từng chết dưới tay hắn đều chỉ là bọn rác rưởi, chỉ biết run sợ trước sức mạnh áp đảo của hắn.

Trương Tấn là kẻ đầu tiên làm hắn cảm thấy thực sự thích thú.

Trương Tấn đứng ở xa gồng mình vận hết tất cả linh lực, trán nổi lên gân xanh, xung quanh hắn toả ra bàng bạc một luồng khí tức màu xanh.

Thành bại tại một chiêu!

Luồng khí tức màu xanh kia được Trương Tấn luân chuyển tập trung tất cả vào cánh tay phải.

"Bàn Long Kích!"

Trương Tấn hét lớn, tay phải xuất ra một chưởng pháp hữu hình long trảo hung hăng lao về phía tên trung niên.

Nền đá bị chưởng pháp kinh khủng xé toạc ra phía sau hướng di chuyển của nó, đất đá văng tứ tung.

Gã trung niên vẫn rất bình tĩnh tĩnh trước long trảo kinh hồn đang lao đến trước mặt, còn có phần khinh dễ.

Hắn nắm chặt nấm đấm, gân cánh tay nổi lên, chậm rãi xuất ra một quyền.

"Sư Vương quyền!"

Gã trung niên đấm mạnh về phía trước tạo ra một kình lực hữu hình đầu sư tử.

Ầm!

Hai luồng khí tức va chạm tạo nên một vụ nổ lớn rung chuyển cả căn phòng.

Bụi đất bay mù mịt.

Tên trung niên vẫn đứng nguyên tại chỗ, cả người không hề mảy may có chút thương tích nào.

Bàn Long Kích mà Trương Tấn xuất ra tuy hữu hình nhưng không phải là Khí linh hữu hình, mà chỉ là hình dáng vốn có của loại này chưởng pháp.

Còn quyền mà tên trung niên tung ra lại là Khí linh hữu hình sư vương.

Sức mạnh và sự chênh lệch là quá lớn.

Một chưởng này của Trương Tấn là dùng hết linh lực trong người mà xuất ra, cũng không thể gây ra dù chỉ là một vết xước trên người gã trung niên kia.

"Cũng có chút cân lượng...?!!"

Gã trung niên định buông lời chế giễu Trương Tấn thì liền khẽ giật mình vì một con dao nhỏ bất ngờ lao ra từ đám khói bụi hướng thẳng về phía hắn.

Hắn cười khẩy một cái, bàn tay nhẹ nhàng gạt đi con dao kia.

"Định dùng trò này để...

?!!!"

Phập!

Tên trung niên không thể ngờ rằng lao rất nhanh ngay phía sau con dao kia còn một thứ khác nữa, là một mảnh vỡ của nền đá.

Gã không kịp phản ứng, liền bị mảnh vỡ ghim thẳng vào mắt trái.

Gã trung niên đau đớn, hai tay ôm lấy gương mặt, rống lên.

"Tên khốn kiếp!

Con chuột nhắt chết tiệt!

Dám giở trò trước mặt ta!

Ta sẽ xé xác ngươi raaaaa..."

Hắn gào lên trong đau đớn và giận dữ, ma khí bộc phát ra bao trùm cả căn phòng.

"Cuối cùng cũng có thể làm hắn bị thương..."

Trương Tấn khoé miệng khẽ mỉm cười.

Mảnh vỡ đó mới chính là đòn tấn công thực sự của hắn.

Bàn Long Kích chỉ là mồi nhử mà thôi.

Nhưng khoảnh khắc vui mừng của Trương Tấn không được bao lâu.

Gã trung niên giận dữ điên cuồng xuất ra liên tục Sư Vương Trảo về phía Trương Tấn.

Trương Tấn, sau khi dồn hết sức vào đợt tấn công vừa rồi thể lực cũng là sắp cạn kiệt, không thể nào đủ linh lực để thi triển Lăng Ba Vi Bộ, hắn chi có thể sử dụng thân pháp bình thường mà né tránh những trảo sư vương hữu hình khí linh kinh khủng lao về phía hắn.

Những đợt trảo sư vương lần này do tên trung niên thi triển ra được khuếch đại lên gấp nhiều lần so với lần trước mang theo tất cả sự giận dữ của gã.

Bức tường phía sau lưng Trương Tấn bị trảo sư vương cào nát, đất đá văng tung tóe.

Trương Tấn ánh mắt tập trung cao độ né tránh.

Lực lượng và sức sát thương của những trảo sư vương này phát ra là rất kinh khủng.

Hắn có thể ý thức được rằng, chỉ cần dính trọn một phát cũng đủ cắt đôi cơ thể hắn.

Nhưng mà...

Thân pháp mà Trương Tấn thi triển chỉ là một loại thân pháp cơ bản, tốc độ là rất chậm so với tốc độ di chuyển của tên trung niên.

Hắn dễ dàng rút ngắn khoảng cách với Trương Tấn sau khi tung ra hàng loạt Sư Vương Trảo.

Trương Tấn ánh mắt có thể phát hiện ra chuyển động của đối phương nhưng thân thể lại không thể di chuyển linh hoạt như lúc trước được.

Bành!

Gã trung niên một quyền hung hăng xuất ra đấm thẳng vào bụng nhấn mạnh Trương Tấn vào bức tường phía sau lưng.

Bành!

Bành!

Bành!

Gã điên cuồng giận dữ tung ra hàng loạt nấm đấm vào bụng vào ngực Trương Tấn khiến hắn lún sâu vào bức tường, máu từ miệng hộc ra liên tục theo mỗi cú đấm.

Bặc!

Gã trung niên bàn tay to lớn nắm chặt vào đầu Trương Tấn nhấc bỗng hắn lên, liền sau đó quay người quăng mạnh Trương Tấn về phía bức tường đối diện cách hơn ba, bốn mươi thước.

Bành!

Trương Tấn bị ném mạnh vào bức tường, cả thân thể rơi tự do xuống nền đá, cả người hắn thấm đẫm máu.

Trương Tấn nằm sấp dưới đất chỉ còn nữa hơi thở.

Khụ...khụ...

Trương Tấn lại hộc ra máu.

Hắn nắm chặt hai tay, gồng mình, dùng hết tất cả sức lực để mà gượng đứng dậy.

Hai chân hắn run lên cầm cập tựa như không đứng vững.

Hắn đứng đó, tựa lưng vào tường, ánh mắt đờ đẫn nhìn gã trung niên đang lao tới.

Hắn cố gắng lấy ra trị thương đan để chữa trị vết thương, nhưng mà hai tay hắn bây giờ đã không thể nào nhấc lên nổi nữa.

Nội tạng, lồng ngực của hắn đều bị đánh cho vỡ nát, vết thương là quá nghiêm trọng.

Tên trung niên mắt trái đầy máu vẫn đang chảy ra hung hăng như một con thú đói mồi lao đến, hắn hét lớn trong giận dữ.

"Sư Vương Quyền!"

Một quyền mang khủng bố khí tức hữu hình khí linh sư đầu vương bàng bạc tựa như xé rách cả thương không hướng về phía Trương Tấn đang đứng.

"Rác rưởi! Đi chết đi!

Thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới được phép tồn tại!"

Tên trung niên gầm thét lên.

Ngay lúc này, ngay cái giây phút đối mặt với cái chết đang đến rất nhanh kia, khoé miệng Trương Tấn chợt hiện lên cười mỉm.

'Xong rồi...

Cuối cùng thì...ta cũng...phải bỏ mạng...ở cái nơi...tối tăm này...'

Hắn nhắm mắt lại, ngữa mặt lên trần nhà, sẵn sàng đón nhận cái chết.

'Chưởng môn...là đệ tử...là đệ tử... yếu kém...

Nhị...nhị sư tỷ...ta...xin lỗi...ta không...không cứu... được ngươi rồi...'

Rầm!