webnovel

Chương 115: Kẻ yếu đuối.

Chương 115: Kẻ yếu đuối.

Ầm!

Tên trung niên bàn tay lún sâu vào bức tường, khoé miệng hiện lên cười tà ác.

Trương Tấn vận Lăng Ba Vi Bộ xuýt xoát né tránh được cú đấm vạn cân kia, lướt một vòng ra sau lưng tên trung niên, vận chưởng lực đánh tới.

"Tu La chưởng!"

Bành!

Bàng bạc khí tức phóng thích ra, một chưởng đánh thẳng vào lưng tên trung niên.

"Ngươi lại gãi ngứa cho ta đấy à?"

Tên trung niên quay mặt lại thản nhiên hỏi, đồng thời quay người thúc chỏ về phía sau.

Sượt!

Một lần nữa, tên trung niên lại chỉ đánh vào dư ảnh của Trương Tấn.

Trương Tấn sau hai lần đón đỡ đòn tấn công của tên trung nhân này, đã xác định là phải luôn luôn giữ khoảng cách với hắn, vì thế Trương Tấn không tiếc sử dụng linh lực mà thi triển Lăng Ba Vi Bộ.

Nếu như để hắn áp sát, lãnh trọn một đòn của hắn, thì xem như kết thúc.

Một người lúc nào cũng sợ chết như Trương Tấn sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.

Hắn nhát gan, nhưng sự nhát gan đó có thể giúp hắn sống lâu hơn.

"Tên chuột nhắt này, ngươi định lẩn đến bao giờ đây hả?"

Tên trung niên âm trầm nói với Trương Tấn.

Trương Tấn nhíu mày.

'Tên này....đao thương bất nhập...

Cả Tu La chưởng cũng không thể khiến hắn bị thương tổn...

Nên làm cách nào đây chứ...?'

Trong lúc Trương Tấn đang mải mê suy nghĩ thì tên trung niên chợt áp sát.

Tốc độ của hắn nhanh hơn lần trước rất nhiều khiến Trương Tấn một phen giật mình chỉ kịp lùi lại hai, ba bước.

"Trong một trận chiến sống còn nếu như ngươi không tập trung vào đối thủ sẽ rất dễ mất mạng đấy!"

Quyền của tên trung niên lại một lần nữa sượt qua vai của Trương Tấn.

Nhưng mà...

Roạt!

Chỉ trong một cái chớp mắt, gương mặt Trương Tấn hiển hiện lên kinh ngạc thêm lẫn cả đau đớn.

"Sư Vương Trảo"

Bàn tay tên trung niên bất chợt biến dạng trở nên to hơn gấp mấy lần, những móng vuốt sắc nhọn như dao cạo vồ lấy vai Trương Tấn một đường kéo xuống hông.

Trương Tấn lập tức vận thân pháp lướt ra xa.

Vai áo của hắn rách toạc ra như bị một con hung thú to lớn cào trúng, máu cứ thế mà tuôn ra.

Trương Tấn nhăn mặt, cả nữa thân bên trái đau buốt, vết cào dài và sâu đến tận hông.

Nếu như chậm đi một nhịp, chắc hẳn cánh tay trái đã không còn.

"Gha ha ha!

Sao không tránh nữa đi?!!"

Tên trung niên cười lớn, điệu bộ hả hê.

Nhưng điệu bộ đó của hắn liền trở thành nghiêm nghị khi Trương Tấn phục dùng đan dược phục hồi lập tức vết thương.

"Cái tên chết tiệt!

Ai cho phép ngươi dùng đan dược trị thương trong lúc tử chiến hả?"

Tên trung niên bực dọc lao đến.

Ầm!

Cú đấm của hắn nện thẳng xuống nền nhà gây ra một vết thủng lớn.

"Này, này, lúc bắt đầu ngươi đâu có nói rằng không được phép sử dụng đan dược cơ chứ?!!"

Trương Tấn đứng cách xa hắn, giọng nói như chọc tức, hỏi.

Tên trung niên trán nổi gân xanh, quay người quát lớn.

"Trong một trận đấu sinh tử nghiêm cấm sử dụng đan dược trợ giúp, đấy là luật bất thành văn!

Con chuột nhắt ngươi lại giả đò không biết hay sao?"

Hắn cáu gắt.

Từ lúc trận đấu bắt đầu, đây là lần đầu tiên hắn đánh trúng và làm bị thương được đối phương, ai ngờ đối phương lại trong chớp mắt phục hồi hoàn toàn nhờ đan dược, làm sao mà hắn không bực cho được.

"Đã là kẻ mạnh thì không phụ thuộc vào đan dược, ngươi có hiểu không hả?!!"

Hắn lại quát lớn.

Nhưng Trương Tấn chẳng hề quan tâm, chỉ nhún vai một cái ra vẻ không biết tí gì cả.

Hành động này làm cho tên trung niên tức giận.

Hắn, là một người thèm khát sức mạnh, hắn luôn muốn bản thân là mạnh nhất, là vô địch.

Với hắn, vẻ đẹp của thế giới này chính là sức mạnh.

Chỉ kẻ mạnh mới có tất cả, mới có thể tồn tại.

Hắn đã trải qua cả trăm năm ngồi ở đây để chờ đợi những kẻ mạnh đến đây khiêu chiến để hắn có thể thỏa mãn cơn thèm khát của hắn sau khi giết chết những kẻ đó.

Nhưng những kẻ bước chân vào căn phòng này, chưa từng có ai làm cho hắn thỏa mãn, chưa từng có ai được hắn công nhận là kẻ mạnh.

Và tên đang đứng trước mặt hắn cũng thế.

Hắn cực ghét, cực kinh thường những kẻ như tên Trương Tấn này!

"Một con chuột nhắt như ngươi không xứng đáng là kẻ mạnh!"

Hắn gầm thét lên.

"Ta sẽ bóp chết con chuột nhà ngươi, xé xác và uống máu ngươi, sau đó treo những gì còn lại của ngươi vào bộ sưu tập của ta!"

Tên trung niên hét lớn bộc phát ra một luồng ma khí kinh khủng khiến cho Trương Tấn phải lạnh người.

Khí tức mà tên trung niên phát ra đã vượt quá Võ Hoàng.

Trương Tấn trán đổ mồ hôi, hơi thở trở nên nặng nề.

Hắn chỉ là một Võ Tôn Ngũ phẩm nhỏ nhoi lấy cái gì có thể đánh nhau với một Võ Hoàng?

Hắn cảm thấy sợ hãi, cảm thấy hối hận khi bước chân vào đây.

'Này nhóc con!'

Đúng lúc này chó giữ nhà truyền âm cho Trương Tấn.

'Ngươi đang làm cái trò gì thế?

Ngươi đang sợ hãi đấy à?

Ngước mắt lên trần nhà và nhìn đi!'

Trương Tấn làm theo lời chó giữ nhà, và khi hắn ngước mặt lên nhìn trần nhà, gương mặt hắn tái mét đi, đôi mắt chứa đựng sự sợ hãi tột cùng.

Phía trên trần nhà tối om kia lủng lẳng là vô vàn những sợi xích treo hàng chục hàng trăm bộ xương người.

Bọn họ chính là những kẻ không may lạc vào căn phòng này và trở thành một thứ đồ vật trong bộ sưu tập mà tên trung niên vừa nhắc tới.

'Nên nhớ rằng, ngươi đang ở trong một trận đấu sinh tử, không phải tên kia chết thì là ngươi chết!

Nếu ngươi muốn trở thành giống như cái đám đang treo lủng lẳng phía trên đó, thì cứ việc đứng đó mà tiếp tục sợ hãi.

Còn nếu như ngươi vẫn muốn cứu nha đầu kia thì nhấc cái mông lên mà đấm chết cái con côn trùng đó đi!'

Chó giữ nhà lại ngáp một cái thật dài.

Những lời này như thức tỉnh và vực dậy tinh thần của Trương Tấn.

Hắn sợ hãi là vì cái gì?

Hắn chăm chỉ tu luyện là vì cái gì?!

Hắn sinh ra trong một gia đình làm nông bình thường, tại một ngôi làng nhỏ hẻo lánh ở Thanh Dương quận.

Năm Trương Tấn lên sáu, cả làng bị thổ phỉ cướp phá.

Hắn lúc đó đã tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ, người thân của hắn bị giết.

Và cũng từ lúc đó hắn nhận ra được một điều rằng, thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại được.

Hắn từ đó luôn làm mọi cách để mạnh lên, tìm mọi cách để bản thân có thể sống sót.

Trương Tấn, hắn, cũng giống như gã trung niên kia, cũng khao khát thèm muốn sức mạnh, nhưng khác với tên trung niên, mục tiêu mạnh lên của Trương Tấn hiện giờ là để bảo vệ cho những người xung quanh, những sư đệ sư muội của hắn.

Rầm!

Tên trung niên nhảy lên cao phi đến chỗ Trương Tấn, kinh khủng khí tức bao bọc lấy nắm đấm giáng từ trên xuống, nhưng chỉ đánh vào không khí.

Trương Tấn thi triển Lăng Ba Vi Bộ lướt đến sau lưng gã trung niên liền xuất ra một chưởng, nhưng lần này khác hẳn với lần trước, một chưởng này của Trương Tấn không nhằm ý định làm gã trung niên bị thương mà chỉ là thăm dò.

Bành!

Trong giây phút chưởng lực đánh vào lưng gã, ánh mắt Trương Tấn láo liên dò xét cơ thể hắn, hòng tìm ra điểm yếu.

Tên trung niên trụ một chân, quay người lại, tung nắm đấm về phía Trương Tấn.

Trương Tấn lại dùng Lăng Ba Vi Bộ lướt ra né tránh, sau đó lại áp sát liên tục xuất ra chưởng ấn đánh vào tên trung niên.

Hắn lúc này giống như một con chuột đúng nghĩa, vờn quanh chọc tức tên trung niên.

Tên trung niên kia, tuy so về thực lực thì hơn hẳn Trương Tấn, nhưng về tốc độ lại không thể nào theo kịp được.

Lăng Ba Vi Bộ dù sao cũng là loại thân pháp độc môn của Tiêu Dao phái, ở thế giới này, rất ít có loại thân pháp nào có thể so sánh được về tốc độ.

'Chết tiệt!

Tên này không hề có điểm yếu nào hay sao?'

Trương Tấn nhăn mặt nghĩ ngợi.

"Cái con chuột nhắt khốn kiếp này!"

Tên trung niên gầm thét, lại một quyền xuất ra.

Hắn, tên trung niên, bây giờ đang rất giận dữ.

Từ nãy đến giờ, hắn không hề đánh trúng Trương Tấn một đòn nào, nhưng lại bị Trương Tấn liên tục xuất chưởng về phía hắn.

Tuy là chưởng ấn yếu ớt kia không thể làm hắn bị thương được, nhưng với lòng kiêu hãnh của một kẻ tự cho mình là mạnh hơn tất cả, hắn cảm thấy danh dự của bản thân bị bôi nhọ.

Trương Tấn ngã người ra sau né tránh đi một quyền của tên trung nhân, chân đạp vào bụng hắn tạo đà để nhảy ra.

Nhưng mà.

Bặc!

Trương Tấn gương mặt hiển hiện lên ngưng trọng.

Tên trung niên nắm được cổ chân của Trương Tấn, liền kéo lại, một quyền nhằm vào giữa bụng Trương Tấn giáng xuống.

Khục!

Trương Tấn lãnh trọn một quyền, bị nhấn mạnh xuống nền nhà, hộc ra một ngụm máu, liền sau đó lãnh trọn thêm một cước vào hông văng ra rất xa.

"Vùng vẫy ta xem nào!"

Tên trung niên âm trầm nói, chân đạp mạnh lao đến chỗ Trương Tấn bị đá văng ra.

Trương Tấn chật vật đứng dậy, đau đến mức tưởng chừng như nội tạng bị tên trung niên đấm cho vỡ ra.

Nhưng mà vừa đứng dậy thì lại bắt gặp bóng dáng tên trung niên lao đến.

Tốc độ là quá nhanh, không thể nào kịp phục dùng Trị thương đan được.

Trương Tấn vận tất cả sức lực thi triển Lăng Ba Vi Bộ né tránh.

Nhưng mà, bản thân vì bị thương quá nặng, động tác cũng chậm hơn vài phần.

Tên trung niên khoé miệng hiện lên cười đắc chí, hành động lúc này của Trương Tấn đều bị hắn nhìn thấy, rõ ràng là vết thương đã ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của y.

Tên trung niên chân dậm mạnh đột ngột chuyển hướng lao theo hướng di chuyển của Trương Tấn.

Bành!

Trương Tấn trong chớp mắt nhận ra sự thay đổi trong hành động của tên trung niên cũng là lúc hắn lãnh trọn một quyền vào mặt.

Trương Tấn bị đánh văng ra xa, lăn lông lốc như trái bóng, sau đó đập thẳng vào bức tường.

Đau!

Đau đến mức không thể tả nổi!

Trương Tấn nằm bẹp trên sàn nhà, hai mắt hoa lên vì chấn động từ đòn vừa rồi, máu cứ thế tuôn ra từ miệng hắn.

Trương Tấn nhăn mặt, cố sức nhìn tên trung niên, nhưng hắn chỉ nhìn thấy một bóng hình mờ ảo.

'Chờ đã!'

Trong lúc gắng gượng với cơn đau, Trương Tấn khẽ giật mình nhận ra một chuyện.

'Là nó!

Đó chính là điểm yếu duy nhất của hắn!'.