webnovel

Tiết lộ

Xoảng.

Tảng băng xem ra cũng không cứng lắm, một cú ném đã làm rơi năm viên bi bên trong: một đỏ, hai vàng, hai lam, một lục.

Mấy viên bi đó liền hóa thành những đốm sáng, sau đó bay tới rồi nhập người của Diệu Hương.

Nàng vui mừng nhảy cẫng lên.

-Tuyệt! Giờ em thấy vô cùng sảng khoái. À mà anh giải thích lại lần nữa về mấy viên bi này đi!

-Màu đỏ là sức lực, kiểu sẽ giúp em khỏe mạnh như lực sĩ vậy á! Xương cốt cũng cứng cáp hơn nữa. Màu vàng này là hồn lực, là sức mạnh linh hồn giúp em đánh bại nguyền quái ấy. Màu lam là chuẩn xác, giúp em có thể tấn công chính xác hơn này, thậm chí có thể giúp em suy luận tốt hơn.

-Ò. Anh giải thích luôn mấy màu kia đi. Em quên mất tiêu rồi. Chẳng hạn cái hồng hồng nhạy cảm gì đấy.

Đấng thở dài, sau đó tiếp tục giải thích:

-Màu cam là tốc độ, nó giúp em chạy nhanh hơn, dùng chiêu thức nhanh hơn, bao gồm cả phản xạ nhanh hơn. Màu lục là khả năng hồi phục vết thương, hồi phục hồn lực, hồi phục thể lực, thậm chí hồi phục tinh thần nữa, giúp giảm bớt căng thẳng mệt mỏi. Màu hồng thì kích thích các giác quan của em, nhìn xa hơn này, tai thính hơn này, và xúc giác của em cũng nhạy cảm hơn, ví dụ lúc chúng ta ân ái em sẽ dễ lên đỉnh hơn và khoái cảm mãnh liệt gấp bội.

-Biến thái, dừng cái giọng điệu gớm giếc đó ngay!

-Nghiện mà ngại. Còn màu tím là anh sẽ dạy em học một hồn kỹ, nó kiểu kỹ năng ấy. Như Long Thiên My thì cô ta là có hồn kỹ liên quan tới việc cường hóa bùa chú và trận pháp.

-Ế, hình như em thấy có một viên màu đen.

-À, đó là thức tỉnh huyết mạch. Đối với người bình thường thì xịn đấy, nó giúp tăng toàn diện thuộc tính nhanh chóng. Bằng tương đương với việc em nuốt mỗi loại một viên.

-Thế tính ra lợi quá trời quá đất.

-Ừa. Còn thắc mắc gì thì tí ra ngoài hỏi sau nhé!

-Dạ vâng!

Bóng đen búng tay một cái, hồn cảnh dần dần mờ mờ ảo ảo.

.

Diệu Hương lờ mờ mở mắt, phát hiện bản thân đã bị trói chặt bằng dây xích, trên đó còn dán bùa chú. Cái bàn tay của nàng xem ra đã được phục hồi nguyên vẹn không chút tì vết.

Nàng ngó lia xung quanh rồi hét lớn:

-Chị My ơi!!!

Long Thiên My đang bận giải quyết nhu cầu sau cái cây, nghe tiếng gọi của Hương, chị ta vội vàng kéo quần lên chạy tới, mừng rỡ đáp lời:

-Đây, chị đây nè!

Tuy nhiên, Long Thiên My vẫn là cẩn thận dừng lại cách chỗ Diệu Hương hai mét, hai mắt chăm chăm tập trung quan sát.

Diệu Hương nghiêng đầu ngây thơ, tỏ vẻ vô tội, giọng nói khẩn thiết:

-Là em mà, em không bị nguyền quái nhập xác đâu.

Long Thiên My cảm thấy ngờ vực, liền chất vấn:

-Tại sao em biết là em không bị nguyền quái nhập?

-À thì... hồn cảnh, em đánh bại nó trong hồn cảnh!

-Em biết về hồn cảnh sao?

-Dạ vâng. Bạn em nói cho em biết!

-Làm cách nào mà em có thể đánh bại một nguyền hồn cấp A cơ chứ?

Diệu Hương bối rối, không biết trả lời sao mới phải, đành cầu cứu Kim:

"A lô, anh ơi, giúp em!"

Diệu Hương hơi ngẩng mặt, nhìn đối phương bằng nửa con mắt và ngạo nghễ nói:

-Hồn lực em mạnh nên một đấm là xong. Em đếm tới ba mà chưa cởi trói thì vị giác của chị lại bay màu như cái con xanh lè kia đấy! Một...

Thấy thần thái thay đổi chóng mặt không tì vết của Diệu Hương, Long Thiên My vội vàng niệm chú giải trừ trói buộc rồi tiến tới gần.

Trong lúc cởi dây, đàn em vậy mà vẫn tàn nhẫn đếm tới "ba". Khi dây vừa nới lỏng, Diệu Hương liền kéo tiền bối My lại và trao một nụ hôn... đắng nghét.

-Ọe.

Long Thiên My muốn nôn mửa ra ngoài. Tên biến thái vội trả thân xác lại cho Diệu Hương, nàng ta rối rít xin lỗi tiền bối:

-Chị không sao. Em xin lỗi, em không cố ý.

-Không, không sao. Trước giờ chị luôn tự hỏi mùi vị hồn thạch thế nào. Ra là kinh đến vậy.

"Ủa, sao em thấy bình thường mà ta?" Hương tự hỏi.

"Đó là vì lúc đầu em chê nó nên anh loại bỏ hương vị đó khỏi vị giác của em." Đấng liền đáp.

"Làm vậy cũng được à?"

"Ừa, giờ nghĩ lại rồi. Chúc em trải nghiệm vui vẻ.*

-Ọe!!!!

Diệu Hương lập tức móc họng ói ra vì mùi vị kinh tởm còn đọng lại trong miệng, Long Thiên My thấy vậy, không kiềm hãm được nữa nên cũng nôn mửa.

-Ọe!!

-Ọe!!!

.

Vì trận chiến giữa Long Thiên My và nguyền quái cấp A quá gay gắt nên đã vô tình xóa sổ hết nguyền hồn cấp F xung quanh.

Tuy nhiên, ở phía dưới chân đồi, nơi đậu xe thì còn lác đác vài con. Do Diệu Hương chưa đeo kính áp tròng nên đã trông thấy bọn quái gớm ghiếc. Nàng vội lôi hộp kính từ trong túi quần ra nhưng vì đang run cầm cập và không gian thiếu sáng nên đã đánh rơi xuống đất.

Vừa cúi người xuống mò mẫm thì bắt gặp nguyên một gương mặt quỷ dị đang lè lưỡi.

Diệu Hương giật bắn người và hét toáng lên. Long Thiên My bước tới dậm một cú mạnh hóa kiếp nguyền hồn râu xanh.

Cơ mà xui xẻo thay, mắt kính nhỏ xíu cũng chịu chung số phận vỡ tan dưới gót giày của chị ta.

Diệu Hương rơm rớm nước mắt trông rất tội nghiệp.

Long Thiên My dùng ngón tay quét nhẹ qua ngấn lệ rồi véo má của Diệu Hương và an ủi:

-Không sao đâu. Có chị ở đây! Chị sẽ bảo vệ cưng.

-Chị My...

.

Vào trong xe, Long Thiên My vội lấy ra một đống bánh kẹo để đánh bay cái vị tởm lợm vẫn còn đọng lại trong miệng kia. Chị ta kể từ lúc hồi phục được vị giác như người bình thường liền lập tức mua rất nhiều quà vặt chất theo xe và trên người.

Ban nãy trong lúc rảnh rỗi đứng chờ cho Diệu Hương hấp thụ hồn thạch, tiền bối My đã nhai hết mấy bịch kẹo dẻo.

Ngồi lên xe, chưa kịp thắt dây an toàn thì Long Thiên My đã chủ động đề xuất:

-Chúng mình đi ăn tối nhé?

Cái bụng đói cồn cào của Diệu Hương sao có thể từ chối lời mời hấp dẫn như thế được, nàng cười tít mắt đáp:

-Dạ vâng ạ!

Họ lái xe đến một quán ăn chuyên dành cho hồn sư giới thượng lưu. Không gian vô cùng sang trọng với những chiếc đèn tráng lệ, mùi thơm nhẹ phảng phất, vật dụng toàn bộ được làm bằng gỗ cao cấp. Điểm khác biệt nhất so với những quán bình dân là nơi đây được bày trận pháp ngăn cách nguyền hồn cấp F tới làm phiền.

Long Thiên My là khách quen, vừa bước vào thì đám nhân viên từ tiếp tân đến phục vụ đều chào đón nhiệt tình. À không, thật ra chuỗi nhà hàng hay thuộc sở hữu của dòng họ Long nên chị ta là người nhà mới đúng.

Nhìn vào thực đơn, Long Thiên My tự tin kêu món:

-À hèm, cho chị một tô phở đặc biệt!

Mọi người xung quanh nghe thế liền quay sang nhìn Long Thiên My. Bởi lẽ trước giờ chị ta chuyên dùng một món súp duy nhất, vừa tiết kiệm thời gian mà lại đầy đủ dinh dưỡng, thậm chí món súp đó còn được đặt tên là súp My. Nhưng thời thế đã thay đổi, vị giác của tiểu thư đây không còn tùy tiện như trước nữa mà đã mang theo sứ mệnh quét sạch nền ẩm thực thế giới.

"Ôi ngóng lòng quá đi. Tối hôm qua con bé làm mình thao thức cả đêm khiến mình nướng tới tận trưa, trước buổi trừ tà mình chỉ kịp ghé qua siêu thị mua đồ ăn vặt. Giờ thì đã đến giờ phút tận hưởng rồi!" Long Thiên My háo hức.

Đặt quả bóng trên bàn rồi cầm tờ thực đơn, Diệu Hương cũng tính chọn cho mình một bát phở nhỏ để thưởng thức.

"Ăn nhiều lên tí đi bé ơi! Nhiêu đó sao mà đủ dinh dưỡng." Đấng nhắc nhở

"Em ăn em biết chứ. Nói ít thôi tên biến thái này. Em còn chưa hết giận anh đâu."

"Xùy, anh quan tâm đến từng miếng ăn giấc ngủ của em thế mà không biết tranh thủ tận hưởng đi, tới lúc giới luật kìm hãm anh thì lại khóc lóc cho coi."

"Ai mà thèm."

"Nhớ cái mồm đấy!"

"Em nghĩ trong đầu, không dùng mồm, lêu lêu."

Hai chị em gắp từng đũa bỏ vào miệng nhai ngon lành, đặc biệt là Long Thiên My, cái gương mặt của chị ấy không thể nào thỏa mãn hơn.

Cô ta vẫn rất muốn biết rốt cuộc Diệu Hương có bí ẩn gì đang che giấu.

"Cơ mà tốt nhất vẫn là hỏi thẳng đi nhỉ? Đợi con bé chủ động nói thì không mình còn mất ngủ bao nhiêu đêm nữa đây." Long Thiên My thầm nghĩ rồi mở lời:

-Em này, đôi khi chị thấy em như hai con người khác vậy đó!

Chạm trúng tim đen, Diệu Hương chỉ biết ấp úng:

-Dạ... vâng.

-Rốt cuộc người bạn mà em nói tới là ai thế? Chị có thể biết được không? Nếu mà em không muốn nói thì thôi, chị chỉ là tò mò một tẹo.

"Anh ơi, chuyện về anh, có được nói cho người khác biết không?" Diệu Hương thầm hỏi.

"Được chứ. Anh nói nhỏ chỉ để riêng mình em nghe, còn em thì hoàn toàn có thể nói chuyện tình cảm của chúng mình cho cả thế giới biết!"

Thế là Diệu Hương một mạch kể hết cho cấp trên nghe về sự hiện diện của thực thể biến thái vô liêm sỉ suốt gần mấy ngày nay.

Long Thiên My chăm chú lắng nghe, thoắt cái thời gian ba tô phở đã trôi qua.

-Vậy nên những lúc chị thấy em hành động kỳ quặc thì chị biết tại sao rồi đấy!

-Ra là vậy. Làm chị cứ nghĩ em qua nay trêu đùa chị chứ.

-Thiệt sự mấy lúc đó em rất rất là xấu hổ luôn ấy. Bảo là hồn sư thần thoại Kha kiêm Đấng Tối Cao mà trẻ trâu thật sự! Đây, lúc này anh ấy còn đang quay quay như cái chong chóng trên bàn này. Trông khùng điên chưa.

"Cái giề. Đang nghĩ cho bé vài kỹ năng ngầu lòi trong tương lai đây. Em thật sự có thể nói xấu trước mặt anh luôn đấy à?"

Diệu Hương trên đà cảm xúc, đáp lại Đấng bằng lời nói thay vì suy nghĩ:

-Ơ, cũng biết đó là xấu à, tên biến thái?

"Anh đầu hàng, đừng sỉ vả anh nữa mà, huhu."

-Hừ, cũng biết điều đấy.

"Chưa no thì kêu thêm tô nữa đi."

-Em đã bảo là no rồi mà.

"Thấy chị ta còn xơi ba tô lớn không. Em ăn một tô nhỏ thì no thế nào được. Ngoan, anh thương."

-Hừ.

Long Thiên My có chút bối rối khi mà thấy Diệu Hương đang nhìn vào trái bóng tự độc thoại.

Diệu Hương ấn cái chuông nhỏ được lắt đặt dưới bàn để phục vụ tới.

-Tiểu thư cần gì ạ?

-Lấy cho chị một tô phở nữa, lần này là nạm gân nhé, cho thêm chén nước chấm luôn.

Long Thiên My sau khi chùi miệng liền chống cằm ngắm nhìn nhan sắc của Diệu Hương khiến nàng ấy có chút e thẹn.

-Mặt em có dính gì sao chị?

-Không có gì, chỉ là chị nhận ra em là người phụ nữ đẹp nhất mà chị từng gặp. Bảo sao em bị Đấng gì đó đeo bám.

-Hay là chúng ta lên giường với nhau một đêm đi!

Long Thiên My tròn mắt, ngồi thẳng dậy, dường như đã lập tức nhận ra cái hành vi mượn cơ thể đó, lấp bấp hỏi:

-Là... là Đấng phải không?

-Ờ. Bảo này. Ăn ít thôi, cứ cái đà này thì ngươi sẽ béo múp đó. À mà không sao, dù gì thì ngươi cũng...

Diệu Hương rùng mình một cái rồi lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, vội xua tay biện hộ:

-Chị... chị thấy chưa, là anh ấy nhập vào em đấy. Không phải em trêu chị đâu! Em thề!

-Chị tin em. Nhưng quân tử nhất ngôn, đêm nay em phải qua ngủ với chị đấy!

Diệu Hương đỏ mặt, ngượng nghịu nói:

-Chị đừng trêu em mà!!!

Quả bóng màu đen trên bàn bỗng tự động lăn qua lăn lại.