Cơm nước xong xuôi, Hạ Lăng chủđộng yêu cầu ở lại phòng ăn giúp anh thu dọn tàn cuộc, chủ yếu là cô không muốn quay lại phòng khách một mình, đối đầu với con báo đốm tên Nhị Mao kia. Lệ Lôi vừa liếc đã thấu tâm tư nhỏ của cô: "Đừng thêm phiền nữa, em đến phòng cho khách nghỉ ngơi đi, chính là phòng thứ hai bên trái."
Cô nhưđược đại xá, nghe lời đi vào phòng cho khách.
Phòng cho khách sạch sẽ mà rộng rãi, trên sàn lót thảm dày mềm mại, có tủ bằng gỗ sồi trưng bày đủ các loại rượu nổi tiếng.
Hạ Lăng mở tủ quần áo ra, thấy bên trong treo rất nhiều trang phục hoàn toàn mới, chưa cắt mác, đường cắt may chuyên nghiệp, chất liệu tinh tế, tất cảđều là hàng hiệu xa xỉ nổi tiếng quốc tế, lấy đại một cái cũng đều không phải thứ người bình thường có thể mua được. Côđảo sơ sơ qua, có tất cả các size, kiểu dáng cũng cóđủ từáo ngủđến áo khoác, có lẽ là chuẩn bị cho khách.
Điều không được hoàn mỹ chính là, tất cảđều làđồ nam.
Hạ Lăng nhíu mày, hơi khó tin. Không phải chứ, Boss Lệ thoạt nhìn đẹp trai tiền nhiều lại phong lưu, điểm phong lưu này có thể nhìn thấy từýđồ muốn bao nuôi cô của anh mà ra... Dạng người như anh, trong phòng cho khách lại không có sẵn đồ nữ sao?
Cô ngờ rằng mình đã vào nhầm phòng, xoay người đi tìm Boss Lệ: "Boss, trong phòng cho khách không cóđồ nữạ?"
Lệ Lôi đang thu dọn tàn cuộc ở phòng bếp, dung mạo điển trai dưới ánh đèn vàng, ngón tay màu lúa mạch thon dài mạnh mẽ dính bọt trắng như tuyết, lấp loáng theo chuyển động của bàn tay anh. Nghe vậy, anh nghiêng đầu nhìn cô, cười: "Đồ nữ? Đúng là quên chuẩn bị mất rồi, chỗ này của tôi bình thường không tiếp đãi khách nữ. Em chờ một lát, tôi kêu người đưa tới."
Cô vội nói: "Không cần đâu, mặc đồ nam cũng như nhau cả thôi." Cô biết rõ thân phận bây giờ của mình, chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé cấp thấp nhất trong công ty, được đại Boss cứu giúp, chứa chấp, ăn chực ở chùa mà thôi, không nên có thêm yêu cầu gì nữa.
Nhưng Lệ Lôi lại nói: "Chờ."
Không còn nghi ngờ.
Anh lau khô tay bằng khăn lau trắng tinh rồi lấy điện thoại ra, ấn một dãy số: "TôĐường, đi mua mấy bộđồ nữ rồi đưa tới. Đúng, ở chung cư phía Nam thành phố của tôi. Cho nữ, mười bảy tuổi, áo choàng tắm, áo ngủ, áo khoác... Mua hết. Sốđo à?" Anh quan sát Hạ Lăng một cái, thuận miệng báo một chuỗi các con số, sốđo ba vòng lại không sai chút nào.
Hạ Lăng: "..." Thì ra, cô vẫn đánh giá thấp trình độ phong lưu của Boss Lệ rồi, bản lĩnh nhìn ra sốđo ba vòng của con gái này, không phải người đã từng trải thì chắc chắn không làm được.
Không bao lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Không đợi Lệ Lôi đi mở cửa, vị ngoài cửa đã tự mở cửa vào nhà. Chắc hẳn là người vô cùng quen thuộc, có chìa khoá.
Hạ Lăng nhìn lại, thấy một người phụ nữ quyến rũ dịu dàng, dung nhan mỹ lệ, mái tóc dài đến eo, xinh đẹp như tảo biển, buông xõa. Cô mặc một chiếc váy lụa dài màu tím nhạt, khoác khăn choàng tua rua, mang vòng tay sợi bạc, xách một chiếc túi mua hàng xa hoa, lúc đi qua có hương hoa mai thoang thoảng.
Côấy dừng lại trước mặt Lệ Lôi: "Thiếu gia."
Lệ Lôi hỏi: "Đã mua đồ rồi à?"
Người phụ nữ có giọng nói êm ái: "Mua cả rồi, ởđây hết ạ." Côđưa túi mua hàng có giá trị không nhỏ trong tay qua.
Lệ Lôi nhận rồi chuyển cho Hạ Lăng: "Cầm lấy, đồ của em đó."
Cô nhận lấy liền thấy nặng nặng, còn có mùi hương hoa mai thoang thoảng đặc thù của xa xỉ phẩm. Kiếp trước, Hạ Lăng cũng từng dùng nên cũng không cảm thấy sợ hãi bởi vì món quàđắt đỏ này, cô lịch sự nói: "Cảm ơn."
Lệ Lôi lười biếng: "Cảm ơn cái gì, vốn là anh suy xét không chu đáo, quên chuẩn bị. Nếu em còn thiếu gì thì cứ nói với anh, hoặc là nói thẳng với TôĐường cũng được, côấy sẽ mua cho em."
Hạ Lăng tỏ ra không thiếu gì nữa, rồi lại nói cảm ơn với TôĐường.
TôĐường được dạy bảo rất tốt, từ sau khi vào cửa chỉ cung kính nói chuyện với thiếu gia nhà mình, không hề quan sát lung tung khách trong phòng dù chỉ là một cái liếc mắt. Mãi đến lúc này, nghe thấy Hạ Lăng nói cảm ơn mới ngước mắt nhìn cô, lịch sự mỉm cười với cô.
Cũng không biết vì sao, Hạ Lăng cảm thấy nụ cười của côấy hơi lạnh lẽo, không chạm đến đáy mắt.
Người phụ nữ tao nhã xinh đẹp này, dường như không thích cô nhỉ... Hạ Lăng đang âm thầm phỏng đoán xem mình đắc tội với người ta lúc nào thì Lệ Lôi đã dặn dò: "Được rồi, TôĐường, cô trở vềđi."
TôĐường lại không đi ngay mà nói với Lệ Lôi: "Thiếu gia, hôm qua anh nói muốn ăn canh xương nấu cà chua, tôi đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn để trong phòng bếp cho anh, tôi làm bữa tối cho anh nhé?" Nói xong, cô liếc Hạ Lăng: "Cô cũng ăn cùng đi." Tài nấu nướng của cô rất ngon, gần như không dưới cơ thiếu gia nhà cô, những người phụ nữ khác khó ai có thể sánh bằng.
TôĐường đã hạ quyết tâm bộc lộ hết tài năng.
Nhưng Lệ Lôi nói: "Canh xương hầm cà chua? Em nói đến cà chua trong tủ lạnh à, đã dùng hết rồi."
Vừa nói, anh vừa lườm nhẹ Hạ Lăng. Hạ Lăng sờ mũi, hơi chột dạ, được rồi, cô thừa nhận, có quả cà chua bị cô lãng phí, nhưng mà, không phải là vẫn lột được lỗ chỗđấy à, là anh ném thẳng vào thùng rác đấy chứ.
Lệ Lôi lại nói với TôĐường: "Bữa tối bọn tôi vừa làm, cũng ăn rồi. Cô cứ bận việc của mình đi, không cần tới nữa."
Lần này đến là TôĐường giật mình, từ lúc nào mà thiếu gia nhà cô lại làm bữa tối cùng người phụ nữ khác vậy?! Phải biết, thiếu gia nhà cô mặc dù tay nghề tốt nhưng lười nhác, đã mấy năm nay không xuống bếp rồi, cơm tối bình thường là TôĐường nấu cho anh ăn, tại sao hôm nay lại vì một người phụ nữ xa lạ mà phá lệ?
Hơn nữa...
Cô không nhịn được liếc Hạ Lăng thêm một lần nữa, ánh mắt chuyển đến túi mua sắm trong tay Hạ Lăng, thiếu gia mặc dù phong lưu, hồng nhan hết người này đến người khác nhưng xưa nay chưa từng cho khách nữở lại chỗ này, tại sao hôm nay lại để một con nhóc này ởđây chứ?
Nghĩ vậy, vẻ lạnh lùng sâu trong mắt TôĐường càng đậm hơn.
Suy nghĩ của Hạ Lăng còn đang ở trên đống cà chua bị lãng phí, không phát hiện ra địch ý của TôĐường.
Trong lòng TôĐường dùđang rất không vui nhưng ở trước mặt Lệ Lôi vẫn nhất định phải tao nhã chu đáo, cô cúi đầu nghiêm mặt, hơi khom mình hành lễ với Lệ Lôi, giọng điệu dịu dàng: "Vậy tôi xin cáo lui trước."
Nói xong, cô rời khỏi chung cư.
Lệ Lôi híp mắt, nhìn theo hướng TôĐường rời đi, anh quay đầu lại nhìn Hạ Lăng đang ngẩn người, không kìm được mà quở trách: "Đó mới là phụ nữ."
"Gì cơ?" Hạ Lăng mờ mịt.
Lệ Lôi mất hứng: "Cơm cũng không biết làm thì sao tính là phụ nữ."
Hạ Lăng: "..."
Nhịn đi, nể anh làđại Boss nên mới không lườm anh, Hạ Lăng nghiến răng về phòng cho khách, khóa mình trong phòng tắm, tắm rửa.
Vòi hoa sen chảy xuống dòng nước ấm áp, dần dần, khiến côđược thả lỏng. Hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện, nhất là lần gặp gỡđầy nguy hiểm với Bùi Tử Hành, càng khiến cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Cô tắm rửa xong, lấy áo choàng tắm mềm mại từ trong đống đồ TôĐường mang tới, thay đồ xong, cô nhào vào trong chiếc chăn lông vũ rộng lớn, nhắm mắt lại đi ngủ.
Ý thức bất tri bất giác trở nên mông lung, sương mù không bờ bến nổi lên, nhốt cô trong đó.
Trên người cô không một mảnh vải, không biết từ khi nào, lại đi vào chiếc lồng giam to lớn ấy. Trong sương mù, hàng rào màu trắng nhưẩn như hiện lạnh giá mà hoa mỹ, bất kể cô có cố giật mạnh như thế nào cũng không thể kéo ra...
Cúi đầu, trên cổ chân cô là chiếc xích bằng vàng...