webnovel

Thiên hậu trở về

Câu chuyện kể về cuộc đời của Thiên hậu Hạ Lăng, cô con gái mang số mệnh Phượng Hoàng của nhà họ Hạ. Hạ Lăng từ bé đã phải lớn lên trong cô nhi viện do gia đình sợ vì số mệnh cô quả vô cùng hiếm gặp đó làm hại đến tính mạng. Cùng với người em gái Hạ Vũ ốm yếu mà cô hết mực yêu thương, 2 chị em đã trải qua tuổi thơ nhọc nhằn, khổ cực. Hạnh phúc như mỉm cười với cô khi cô gặp được Bùi Tử Hành, người đàn ông quyền thế, đứng đầu gia tộc nổi tiếng trong giới kinh doanh, ông chủ của Công ty giải trí Đế Hoàng. Nhưng cũng chính từ đây, bi kịch cuộc đời cô được viết tiếp: sau tất cả những hào nhoáng của cuộc sống xa hoa, của ngôi vị Thiên hậu trong giới ca hát nhờ tài năng thiên bẩm tuyệt vời, của tình như yêu rời non lấp biển với người đàn ông mà cô coi như bố, như anh, như người tình chân quý nhất,… là tấn bi kịch thảm thiết cũng chính từ tình yêu đó sinh ra. Hạ Lăng bị hiểu lầm, bị giam cầm, ngược đãi, bị chính người em gái chửi rủa hành hạ, rồi bị hại chết trong đau đớn. Thiên hậu trở lại chính là cuộc trọng sinh của Hạ Lăng, hồi kiếp trong hình dạng của một người khác, một thân phận khác – Diệp Tinh Lăng, nhưng trí nhớ, tài năng và nỗi đau vẫn hoàn toàn là Hạ Lăng, nó ám ảnh, cắn xé, dằn vặt cô đến mức tưởng như không thể thoát ra được. Cho đến khi cô gặp được Lệ Lôi, người đàn ông khôi ngô, tuấn tú, sinh ra trong dòng dõi gia đình xã hội đen có máu mặt trên thế giới, sau bao năm vào sinh ra tử đã trở về xây dựng Công ty giải trí Thiên Nghệ, thì cô như được hồi sinh bởi mối lương duyên định mệnh, rằng anh chính là cây ngô đồng có thể hóa giải số mệnh Phượng Hoàng khắc nghiệt của cô. Mối tình của Hạ Lăng và Lệ Lôi trải qua muôn ngàn sóng gió, hợp tan ly biệt, bị các thế lực cản trở, hãm hại. Nhưng số mệnh họ vô tình đã được gắn kết với nhau, trải qua bao kiếp nạn cũng chỉ như số phận thử thách, để cuối cùng họ nhận ra chân ái của mình.

Xia Wanying · Urban
Not enough ratings
1438 Chs

Chương 40: Sữa này là dành cho thú cưng

Editor: Nguyetmai

Hạ Lăng sợ hãi hét lên một tiếng, tỉnh lại từ trong mơ, cả người vãđầy mồ hôi lạnh.

Cô run rẩy bật hết đèn trong phòng, nép người vào góc giường, ôm chặt lấy mình. Cô không dám nhắm mắt. Nhắm mắt lại thì trong đầu sẽ hiện ra gương mặt của Bùi Tử Hành, anh ta xuất hiện như thiên thần, quật roi da vào người cô, ép buộc và chiếm hữu cô, lại thêm ánh mắt khóđoán nhìn về phía cô khi ở bệnh viện vào sáng sớm…

"Tiểu Lăng, con bướm xinh đẹp của anh, em là của anh."

"Lệ Lôi, anh bảo vệ côấy được một lúc, chưa chắc bảo vệđược cảđời."

Trong cơn hoảng hốt, giọng nói trầm khàn mờám kia lại quanh quẩn bên tai, giống như tiếng thì thầm của ác ma dưới vực sâu, không xua đi được.

Cô loạng choạng xuống giường, đụng đổ ly nước trên bàn trà, lục lọi đĩa hát trong phòng. Cũng chẳng biết là bài gì, giai điệu du dương ngân lên. Cô không rảnh suy nghĩ nhiều, ép mình hòa vào giai điệu của bài hát ấy, liều mạng tập trung vào tiếng nhạc và ca từ, rời xa cảnh tượng và kýức đáng sợ trong mơđể không còn cảm thấy và không còn nhớ tới nó nữa.

Ý thức dần u mê, từng đoạn nhạc ngắn và ca từđáng sợ thay phiên nhau thoáng hiện, khiến cô không thể khống chếđược.

Cửa phòng được mở ra.

Là Lệ Lôi, anh nghe thấy tiếng hét lớn của cô và tiếng nhạc, xông vào thì trông thấy côđang cuộn tròn.

"Diệp Tinh Lăng, em sao vậy?" Anh khom người nâng khuôn mặt tái nhợt của cô lên.

Cô lầm bầm hát những ca từ rời rạc trong miệng, mắt không nhìn anh mà giống nhưđang nhìn vào hư không. Trong con ngươi lấp lánh phản chiếu sự sợ hãi, như con thú nhỏ bị thương đang lo sợ và bất lực.

Trông thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, Lệ Lôi nhíu mày, sâu trong trái tim lại đau âm ỉ.

"Em xem tôi là cu li thật sao, Diệp Tinh Lăng." Anh tự lẩm bẩm rồi ôm ngang cô lên. Cô rất nhẹ, cơ thể khẽ run, co ro trong ngực anh, vô thức dựa vào người anh, lấy chút ấm áp ở lồng ngực anh.

Lệ Lôi bế cô ra ghế sofa ở phòng khách, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, dịu dàng an ủi.

Anh vừa mới tắm xong, trên người mặc áo tắm bằng lụa, làn da ấm áp áp sát cơ thể lạnh buốt của cô, tựa như muốn truyền sức sống và dũng khí cho cô. Không biết qua bao lâu, cô chỉ cảm thấy những cảnh tượng đáng sợ trong mơ rốt cuộc cũng biến mất, thần trí dần dần quay lại, phát hiện mình đang được anh ôm vào lòng trong tư thế vô cùng mập mờ, tiếng tim đập của anh vững chãi truyền đến, giống như có một sức mạnh kỳ lạ trấn an lòng người, khiến cô bình tĩnh lại.

"Mơ thấy ác mộng hả?" Anh ấm giọng hỏi.

Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu, hơi đề phòng nhìn anh.

Anh nhìn vẻ mặt như con thú nhỏ cảnh giác của cô, hơi buồn cười, "Mơ thấy ác mộng đâu có gì xấu hổ, em sao phải thế?" Thấy cô vẫn đề phòng, lưng lại hơi ưỡn lên, anh không khỏi lắc đầu, buông cô ra.

Hạ Lăng hơi nghi ngờ nhìn anh đứng dậy rời đi. Không lâu sau, không biết anh lấy đâu ra một tấm thảm đắp lên người cô. Xúc cảm mềm mại chạm vào da, rất dễ chịu, cái lưng căng cứng của cô từ từ thả lỏng, thở phào một hơi.

Lệ Lôi lại rời đi.

Phòng bếp sáng đèn, sau đó là tiếng đóng mở tủ lạnh và tiếng bật bếp.

Anh bưng ly sữa nóng đi ra, đưa cho cô: "Uống vào sẽ dễ chịu hơn đấy."

Cô chớp mắt mấy cái, không ngờ anh lại quan tâm côđến mức này, quả thực khiến cô có hơi vừa mừng vừa lo. Phải biết rằng, một đại boss như anh, tặng mấy món quà xa xỉ cho phụ nữ thì rất dễ dàng, tự tay xuống bếp nấu sữa bò nóng mới hiếm có.

Nhưng cô không thích uống sữa tươi, bèn lắc đầu, yếu ớt nói: "Không uống."

Anh nhíu mày: "Không uống?"

Vẫn chưa dứt lời thì một con báo đốm chậm rãi đi ra từ chỗ khuất trong phòng khách, trên người khoác bộ lông đốm đẹp đẽ, lười biếng tao nhã như"hoàng thượng giá lâm", bước đến cạnh ghế sofa.

Hạ Lăng chỉ cảm thấy lông tóc đều dựng đứng cả lên, khoảng cách quá gần, thậm chí cô có thể nghe được tiếng thở của mãnh thú.

"Nhị Mao, không phải cho mày." Lệ Lôi tùy ý xoa đầu Nhị Mao.

Con báo đốm kia trông mong nhìn vào ly sữa trong tay anh, cúi đầu rên ưử một tiếng, dường như hơi tủi thân.

Lệ Lôi nhét ly sữa vào tay Hạ Lăng: "Em uống đi, tôi đi chuẩn bị phần ăn cho Nhị Mao. Nếu em không uống…" Anh mỉm cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết: "Thì tự cho Nhị Mao uống sữa nhé."

Hạ Lăng nhìn sữa bò trong tay, lại nhìn sang Nhị Mao, yếu ớt nói: "Tôi uống."

Lệ Lôi hài lòng cười một tiếng rồi gọi Nhị Mao rời đi.

Phòng bếp lại sáng đèn lần nữa, Hạ Lăng uống từng ngụm nhỏ sữa bò, nghe thấy anh vừa cho Nhị Mao ăn, vừa nói chuyện: "Nhị Mao à, được rồi được rồi, bảy tuổi rồi mà còn nhõng nhẽo, chẳng phải chỉ trộm của mày chút xíu sữa thôi sao…"

Cái gì, trộm á?

Hạ Lăng ngỡ ngàng nhìn ly sữa trong tay mình.

Không lâu sau, Lệ Lôi trở lại bên cạnh cô, thấy côđã uống xong sữa thì hết sức hài lòng. Thế là nhân tiện trấn an cô: "Đừng sợ, Nhị Mao ăn khuya xong sẽ không ở lại phòng khách, nó có phòng riêng của mình."

Nhưng mà…

Hạ Lăng dè dặt hỏi: "Sữa bò này… là anh trộm hả?"

Lệ Lôi khẽ giật mình, mỉm cười: "Cũng không phải là trộm…" Anh nói: "Xưa nay tôi không uống thứ này, tất cả sữa bò trong nhàđều chuẩn bị cho Nhị Mao, đây là tài sản riêng của nó."

Hạ Lăng lập tức bó tay. Mùi vị của sữa này rất đặc biệt, nếu cô nhớ không lầm thìđây là một nhãn hiệu rất tốt ở nước ngoài. Kiếp trước, lúc em gái Hạ Vũ của cô bị bệnh nặng đã từng uống một thời gian. Loại sữa bò này phải đặt trước vì số lượng có hạn, hằng năm đều bị người ta tranh giành đặt trước đến bểđầu… Nhiều người cầm tiền đi tranh giành cũng không mua được, vậy mà anh lại lấy cho thú cưng uống?!

"Đang nghĩ gì thế?" Anh hỏi cô.

"…Có tiền, thích gì thì làm." Cô nói.

Anh lại bật cười, dáng vẻ rất vui, không nhịn được mà trêu cô: "Nếu em đi theo tôi thì cũng sẽ có tiền tiêu xài tự do như thế."

Hạ Lăng tức giận lườm anh một cái: "Không ai có thểép buộc tôi làm chuyện tôi không muốn."

"Đừng căng thẳng như thế, người đẹp." Lệ Lôi hơi nghiền ngẫm mà cười: "Tôi nói muốn ép buộc em lúc nào? Trông tôi giống biến thái vậy sao? Tôi sẽ chờ… rồi sẽ có một ngày em tự nguyện." Trước giờ anh luôn là một thợ săn rất kiên nhẫn, nhất là trước mặt con mồi mình vừa ý, cũng không ngại chơi tròđuổi bắt.

Hạ Lăng nghi ngờđộ tin cậy trong lời nói của anh một cách sâu sắc. Côđã không còn ngây thơ dễ tin người như kiếp trước. Cô biết rằng, khi đối mặt với quyền thế vàđịa vi thì tất cả những lời hứa hẹn đều sẽ tan thành mây khói.

"Cóđiều…" Anh dù bận vẫn ung dung lắc lắc ngón tay: "Tôi phải nhắc nhở em, em từ chối tôi một lần, tôi cứu em một lần, cho nên hết thảy em nợ tôi hai lần. Quá tam ba bận, nếu em lại gặp phiền toái gì thìđừng mong tôi sẽ giúp đỡ vôđiều kiện."

Cô nghe ra ẩn ý trong câu nói của anh. Nếu lần sau cô lại nhờ giúp đỡ thì chỉ có thể dùng cơ thểđể giao dịch.

"Không bao giờ có ngày đóđâu." Cô lạnh lùng nói.

Anh bật cười, nhìn cô gái yếu đuối nhưng kiêu ngạo trước mặt: "Thật không? Chúng ta cứđợi xem nhé."