webnovel

Người chị ích kỷ

"Sau khi giặt đồ xong chị nhớ rửa bát sạch sẽ, đừng chất chồng quá nhiều, nếu không sẽ hết muốn rửa đó. Còn về quần áo của chị, thỉnh thoảng em sẽ quay lại giúp chị giặt đồ. Nên cứ giữ nó trong túi cho đến lúc đó nhé? Và lạy trời, hãy vứt rác đi! Nếu em phát hiện ra rằng chị tiếp tục chất đống rác của mình thì chị biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy."

Anemachi, vẫn đang ở trên sàn với tư thế seiza, đang bị Suisei đứng trước mặt cô giảng đạo lý. Cô gật đầu sợ hãi và đáp lại bằng sự vâng lời hoàn toàn. Cô đã mất đi hình ảnh một người chị đáng kính rồi.

"Humuhumu, từ giờ trở đi chị sẽ bắt đầu sắp xếp mọi thứ ngăn nắp hơn để em không phải lo lắng."

Anemachi cố gắng làm hài lòng cô em gái cũng như bảo vệ mạng sống của cô. Cô vẫn nhớ Suisei đã từng là psychopath hoàn toàn trong quá khứ. Nó gần như khiến Anemachi phải trả giá bằng mạng sống của mình.

"Từ nay mọi chuyện sẽ ổn thôi, chị hứa!"

"Em hiểu, ổn rồi đó."

Suisei đã hiểu quyết tâm thay đổi của người chị.

"Nhưng... chị vẫn chưa muốn nói về lý do sao, Onee-chan?"

Suisei, kết thúc bài giảng đạo lý của mình, quyết định nhấp một ngụm trà mà cô vừa mới rót để làm ẩm cổ họng. Cô uống hớp nước và nhìn Anemachi.

"Có những điều mà em gái của chị không được phép biết đâu đó?"

"Em không bận tâm việc chị có bí mật...Nhưng việc làm của chị thực sự làm em lo lắng, việc bỏ nhà đi và mấy thứ kiểu vậy. Có phải chị đã vay tiền từ kẻ cho vay nặng lãi hay gì không?"

Suisei nhìn chằm chằm vào mắt Anemachi. Đôi mắt cô đầy yêu thương, cay đắng xen lẫn lo lắng. Cô không hiểu tại sao Anemachi đáng tin cậy thường ngày lại làm những việc như thế này. Cô chị đã rời đi vài tháng trước mà không thông báo cho ai, cắt đứt mọi liên lạc với cô. Mặc dù mẹ cô trông có vẻ như biết điều gì đó. Nhưng cho đến nay, chị cô vẫn chưa nói với Suisei bất cứ điều gì.

Suisei chỉ có thể lần ra căn hộ của Anemachi thông qua một người bạn tình cờ sống gần đây và đã nhìn thấy cô ấy ở khu vực này. Cô có thể nói rằng việc tìm ra Anemachi không phải là điều dễ dàng.

Anemachi nghe những lời của Suisei và tránh giao tiếp bằng mắt với cô em. Cô quay đầu lại và cắn đôi môi hồng của mình. Cô cảm thấy một nỗi đau lớn xuất phát từ cảm giác tội lỗi trong lòng. Nhưng cuối cùng, cô vẫn cố gắng giữ khuôn mặt bình tĩnh mà không để sự thật lọt ra khỏi miệng mình.

"Xin lỗi em, không phải."

Anemachi kìm nén cảm xúc trước khi tiếp tục, rồi cô nhắm mắt lại.

"Chị vẫn nghĩ rằng chị nên giữ bí mật này cho riêng mình."

...

"Và Suisei nè...chị có thể cầu xin em một điều được không?"

Với giọng nhỏ nhẹ, Anemachi nói với bức tường bên cạnh.

"Hãy để chị yên đi. Đây sẽ là điều tốt nhất cho cả hai chúng ta. Chị không thể nói với em quá nhiều. Nhưng chị hứa, chị sẽ quay lại sau khi mọi chuyện ổn thỏa. Vậy em có thể làm ơn, để chị yên được không? Mấy hành động của em...không làm mọi chuyện dễ dàng hơn đâu."

Anemachi có lý do của mình. Cho dù người khác nghe cho rằng cô ngu ngốc đến mức nào, cô l cũng không muốn mọi người giúp đỡ mình. Hay đúng hơn là cô ấy không muốn gây ảnh hưởng đến người khác vì hoàn cảnh của mình. Kéo người ta xuống vũng bùn không phải là điều cô mong muốn. Và hơn thế nữa…

Rốt cuộc không phải ai cũng có thể giúp cô trong việc này.

"Chị thực sự muốn tự mình giải quyết chuyện này, nên chị xin em."

Anemachi nói, cầu xin người trước mặt hãy rời xa cô, hãy cứ để cô chịu đựng mọi chuyện một mình, dù có chuyện gì xảy ra.

Suisei lắng nghe mọi chuyện với đôi tai rộng mở và trái tim có chút tổn thương.

Lòng bàn tay cô em nắm chặt thành nắm đấm. Sức mạnh đang được dồn vào tay cô từng giây từng phút trôi qua. Đầu cô lúc này hướng xuống đất. Phần tóc mái của cô che đi khuôn mặt và cảm xúc đằng sau nó.

Chát!

Đột nhiên, Anemachi, người vẫn đang nhìn vào tường, cảm thấy một cơn đau nhói lan ra bên mặt phải. Theo sau đó là một luồng hơi nóng ấm áp từ trong máu truyền đến các tế bào sắp chết trên mặt cô.

"Sao chị lại ích kỷ đến vậy!"

Anemachi nhìn lại Suisei. Một dòng nước mắt ấm bắt đầu tuôn ra từ mắt Suisei.

"Lúc nào, lúc nào cũng phải chịu đựng một mình, không chịu để người khác giúp đỡ. Chị đã bao giờ nghĩ đến những người xung quanh mình chưa!? Họ cảm thấy thế nào? Họ nghĩ gì? Tại sao chị lại ích kỷ đến thế, onee-chan!?"

"Chúng ta có thể cùng nhau thảo luận, cùng nhau bàn luận, cùng nhau tìm giải pháp. Có rất nhiều điều chúng ta có thể làm. Thế nhưng, chị lại chọn cách tự gánh chịu tất cả, với lý do ngu ngốc là chị không muốn kéo người ta xuống cùng mình, trong khi nguyên nhân thực sự là do cái lòng kiêu hãnh ngu ngốc và sự thiếu tự trọng của chị."

"Em ghét chị, thực sự đấy."

Suisei cố gắng hít thở không khí và bình tĩnh lại.

"Vậy nên làm ơn, chị có thể, làm ơn-...Hãy đối xử với bản thân tốt hơn."

"Em không muốn trở thành cô em gái luôn đứng sau lưng em suốt những năm qua. Tôi không muốn trở thành người luôn bám víu mỗi khi khó khăn ập đến. Em không muốn nhìn thấy chị lần nữa, một mình đau khổ, gánh tất cả trên đôi vai nhỏ, mỉm cười nói rằng không sao cả."

"Chị đã làm rất nhiều điều cho em và mọi người. Vậy nên làm ơn, chỉ lần này thôi, chị có thể tin tưởng vào em được không?"

"Xin hãy cho em một cơ hội… Lần này em sẽ ở bên chị."

Sau đó, Anemachi lại thấy mình trong vòng tay của Suisei khi Suisei bắt đầu khóc lớn trên ngực cô. Anemachi vẫn ngồi đó, choáng váng trước lời nói phát ra từ miệng Suisei của cô.

Cô nhìn Suisei đang dựa vào ngực mình. Cánh tay của Suisei giờ đang quấn chặt quanh eo Anemachi. Hai cánh tay này trước đây từng ôm lấy cô những khi Suisei khó ngủ. Những giọt nước mắt đó từng rơi khi cô không thể có được cây kem ốc quế mình muốn.

Cô ấy không còn là cô bé mà Anemachi từng nhớ đến.

'Suisei, đã lớn rồi nhỉ.'

"...Xin lỗi em, Suisei."

Anemachi nói với giọng nhỏ nhẹ. Tay cô đặt lên mái tóc mềm như lụa của Suisei. Ngón tay cô xuyên qua nó, mang đến cho Suisei sự an ủi mà cô cần khi không có người chị gái thân yêu của mình trong nhiều tháng

"Chị thực sự ích kỷ nhỉ?"

Khi bàn tay tiếp tục vỗ nhẹ, tiếng khóc của cô gái trong lòng cô bắt đầu nhỏ dần, Suisei giải phóng tất cả cảm xúc chồng chất trong cái ôm của mình. Cuối cùng cô cũng đã quay trở lại với cái ôm ấm áp mà bấy lâu nay cô tìm kiếm, cuối cùng cô cũng im lặng và ngủ yên bình, trong khi chưa kịp thì thầm xong câu nói cuối cùng.

"Onee-chan... cái ôm của chị vẫn thoải mái như mọi kh…" (nhỏ dần)

Anemachi nghe vậy nở một nụ cười ấm áp khi Suisei đi vào giấc mơ trước khi được bế đến chiếc giường đơn Anemachi sở hữu, có vẻ hôm nay Suisei sẽ phải qua đêm ở đây.

Cô bế Suisei, một cô gái vô cùng nhẹ, lên trên giường, thả cánh tay đang đỡ lưng em gái ra, rồi an ủi Suisei rằng cô ấy vẫn ở đây với cô.

Nhưng cô ấy sẽ bị bắt phải thông báo cho ai đó về tình hình của Suisei.

Anemachi nhặt điện thoại trên bàn lên và mở danh bạ. Con số quen thuộc hiện lên trên màn hình.

Cô do dự trước khi tiếp tục.

Khi điện thoại đổ chuông và cuối cùng đã kết nối, Anemachi cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên trở nên nhanh hơn.

"...Chào mẹ." Anemachi bắt đầu bằng một lời chào vụng về, "Hy vọng dạo gần đây mẹ vẫn ổn."

"Xin chào, Suisei đang ở với con phải không?" Trong khi đó, người mẹ bên kia điện thoại đi thẳng vào vấn đề: "Nếu không phải, đứa con cứng đầu như con sẽ không thèm gọi cho mẹ bây giờ đâu."

Anemachi trả lời với một nụ cười ngượng nghịu.

"Vậy là con vẫn chưa có ý định thay đổi suy nghĩ của mình à, Anemachi?" Giọng nói tiếp tục hỏi với một niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng sự có mặt của Suisei có thể thay đổi được thái độ bướng bỉnh và ích kỷ của cô.

"...Con xin lỗi, mẹ đã biết câu trả lời của con từ trước rồi mà." Anemachi im lặng một lúc, không chịu thay đổi ý định, "Con chỉ muốn cho mẹ biết rằng Suisei đang ở chỗ con. Con bé sẽ ở lại đây một đêm nên không cần phải lo lắng."

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Giọng nói đó thở dài, tìm cách đưa con gái về nhà: "Con chỉ cần biết rằng dù con có cố giấu thế nào thì một ngày nào đó cũng sẽ bị lộ thôi".

"Và đến lúc đó, sẽ mhông thể quay lại được nữa đâu."

"Ngoài ra, một người bạn khác của con hiện đang tìm kiếm con phải không? Có vẻ như con bé ấy đã thu được một số manh mối quan trọng về con. Vậy nên cố mà tìm người đồng hành nào đó trong tương lai nhé." Giọng nói ấy như nhớ ra điều gì đó và cảnh báo con gái mình. "Thấy chưa, mọi người vẫn quan tâm đến con ngay cả khi con đi. Họ cố gắng hết sức để giúp đỡ con bằng mọi cách có thể."

"Vì vậy, hãy cho họ cơ hội, ít nhất họ sẽ giúp con."

"..."

Anemachi cầm điện thoại, trong đầu suy nghĩ mông lung.

"Tạm biệt mẹ, chúc mẹ sức khỏe tốt. Con...sẽ cố gắng thăm mẹ vào năm sau." Nói xong, Anemachi cúp điện thoại và đặt trở lại bàn. Cô phải thừa nhận rằng cô đã bị lung lay một chút.

Đôi mắt cô hướng về phía Suisei đang nằm trên giường cô. Suisei ngủ yên lặng, thỉnh thoảng

xoay người tìm tư thế thoải mái hơn để ngủ. Quần áo của cô hơi lộn xộn, để lộ nhiều da thịt cho những người xung quanh.

"Đồ ngốc, ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh mất…" Anemachi trùm chăn lên người. Tay cô chọc vào má Suisei giống như hồi thơ ấu, và khuôn mặt Anemachi nở một nụ cười mà cô ấy đã không có trong nhiều tháng. Dù bị mắng nhưng lòng thấy ấm áp vì biết có người tìm đến mình.

Cô mở cửa ra ban công. Một làn gió ấm áp phả vào mặt cô. Một trong những lý do cô chọn căn hộ này là vì cảnh quan nó mang lại. Cô nhìn lên trên, mặt trăng sáng rực trên nền trời tối. Những ngôi sao rải rác trên màn đêm. Việc ngắm nhìn vẻ đẹp của bầu trời đêm trước khi đi ngủ đã trở thành thói quen của cô.

"À...đêm vẫn đẹp như mọi khi." Anemachi đưa tay sửa lại mái tóc bị gió thổi tung. Dòng suy nghĩ của cô trở nên điên cuồng, "Có vẻ trước đây mình từng có nhiều bạn nhỉ?"

Lòng bàn tay cô chạm tới mặt trăng. Cô muốn tóm lấy nó, ôm chặt nó trong tay. Rốt cuộc, ai lại không muốn có mặt trăng nếu có thể chứ?

"Mình có thể nắm lấy hạnh phúc mà mình tìm kiếm không?"

Anemachi hỏi một câu hỏi mà không ai có thể trả lời được. Và màn đêm tiếp tục trôi đi bất chấp sự bối rối của cô gái.

Cô sẽ phải tự mình tìm ra câu trả lời.